Đến tối, cô và anh mới trở về nhà, lúc này cô không còn sức đi nỗi nữa, Thẩm Quân Kỳ thương vợ bế cô lên phòng cho cô nghỉ ngơi.
Sau khi anh tắm xong, vừa đi ra đã nhìn thấu vợ yêu nằm ngủ rất ngon lành. Nhưng mà việc gì ra việc đó. Hôm nay anh phải động phòng, giây phút này anh chờ lâu rồi.
Anh không mặc đồ gì cả, cứ để thân thể trần truồng đi ra, leo lên giường, nhìn cô đang say giấc, lại nhìn thấy gương mặt kia đỏ hồng, đáng yêu bội phần, anh thỏ thẻ: "Vợ, dậy đi, chúng ta cùng nhau làm việc"
Cô ngọ nguậy: "Đi ra đi, em muốn ngủ, có gì thì ngày mai làm, em mệt lã người rồi"
Thẩm Quân Kỳ cố nhẫn nại đánh thức cô, khi cô vừa mở mắt thì...
"A... sao anh không mặc quần áo?".
Người nào đó không biết liêm sĩ đáp: "Làm việc thì cần gì phải mặc quần áo, đến khi cởi chỉ thêm rườm rà".
"Anh làm việc thì mặc anh, cần gì phải rủ em làm cùng?".
"Việc này liên quan đến chính sách dân số, mình anh sao làm đây, vợ?".
"Chính sách dân số?"
Không lẽ anh muốn cô sinh con? Mà sinh thì phải...
Thẩm Quân Kỳ không cho cô suy nghĩ nhiều như vậy, anh phủ lên môi cô nụ hôn nồng nhiệt và nồng cháy, làm cho cơ thể cô mềm nhũn ra, không còn sức lực.
Do lúc nãy trước khi về cô đã thay váy cưới ra và mặc một chiếc váy ngắn dễ thương, xinh xắn nếu không anh mà cởi thì không biết đến khi nào.
Bàn tay anh rất nhanh đã cởi sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506411/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.