Nhân viên phòng cháy chữa cháy đã xông vào bên trong để cứu hai người ra ngoài. Thì ra trước lúc tới đây anh đã kịp gọi cho cảnh sát đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra. Tất cả bọn bắt cóc đều đã bị cảnh sát tóm gọn.
Sáng hôm sau, Tiểu Chi tỉnh lại trong bệnh viện, trước mặt cô là ba cô và Vũ Luân với nét mặt lo lắng, thất thần. Thấy cô tỉnh lại, ông vội đi gọi bác sĩ tới, Vũ Luân đỡ cô tỉnh dậy. Sau khi kiểm tra, bác sĩ quay lại nói với ba Tiểu Chi:
"Cô Cố đã bình thường trở lại, lượng khí độc hôm qua hít phải đã được thải ra hết. Không có gì quá lo ngại nữa"
"Cảm ơn bác sĩ rất nhiều"
Nói rồi bác sĩ rời đi. Tiểu Chi như chợt nhớ ra, lay tay ba hỏi: "Thẩm Quân Kỳ... anh ấy ở đâu? Anh ấy đã bị bắt cóc cùng con còn bị thương nữa."
"Cậu ta hình như nằm ở phòng bên cạnh."
Nghe vậy, Tiểu Chi tút luôn ống chuyền dẫn nước chạy một mạch sang phòng Thẩm Quân Kỳ mặc sự ngăn cản của ba cô và Vũ Luân. Nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ nằm bất tỉnh trên giường bệnh, lòng cô đau nhói, cô dần tiến lại gần anh, ngồi xuống bên cạnh giường của anh. Cô nắm tay Thẩm Quân Kỳ, áp vào má mình. Nhìn anh nằm bất động, cô chợt lo sợ, sợ anh không tỉnh lại nữa và thế rồi cô òa khóc lên.
"Anh tỉnh lại đi mà, tỉnh lại đi. Anh không được chết, anh còn phải cùng em kết hôn nữa."
“Là em nói đấy nhé. Không được nuốt lời đâu"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506408/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.