Thẩm Quân Kỳ bắt tay đối phương rồi rời khỏi phòng họp. Từ ngày chú anh bị bắt, công ty cũng lâm vào khủng hoảng, anh phải làm việc liên tục, nghĩ cách ký kết các hợp đồng có lợi để đền bù tổn thất. Nới lỏng chiếc cà vạt ra, anh thở phào nhẹ nhõm, nhấc điện thoại lên:
"Alo. Đã có tin tức gì chưa?"
Anh bất lực buông tay xuống. Đã nhiều ngày vậy rồi vẫn không thấy tin tức của Tiểu Chi. Rốt cuộc cô đã trốn anh đến tận nơi nào rồi. Chợt trước mắt anh xuất hiện một bóng dáng thân thuộc, chiếc váy ấy. Đó là chiếc váy anh đã mua cho cô lần trước. Anh vội vàng đuổi theo, lòng tràn đầy hi vọng.
"Tiểu Chi"
Anh nắm chặt tay người phụ nữ lôi giật lại. Gương mặt ấy xoay về phía anh. Không phải là cô " tôi xin lỗi. Tôi nhận nhầm người."
"Nhầm gì chứ. Người như anh tôi gặp nhiều lắm rồi. Vì anh đẹp trai nên tôi mới đồng ý đấy nhé"
Nói rồi cô ả giật lấy điện thoại Thẩm Quân Kỳ nhấn số mình vào, nháy mắt một cái rồi ưỡn ẹo bỏ đi. Thẩm Quân Kỳ đứng đó trợn mắt nhìn ngơ ngác. Chuyện quái gì vậy? Giây trước còn bất ngờ, giây sau đã buồn bã, thất vọng. Vẫn chẳng phải là cô. Anh đã nhầm cô với không biết bao người phụ nữ khác. Có lần say xỉn anh còn nhằm cả với một bà thím, bị bà ta mắng cho một trận te tua:
“Ai là Tiểu Chi của nhà cậu chứ? Tôi phải đáng tuổi mẹ cậu đấy. Đúng là tuổi trẻ thời nay, trẻ không tha già không thương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506406/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.