"Ai mới là người đang mượn quyền lực để tiến thân ở đây? Anh mong là sẽ có ngày anh được cảm ơn em đấy. Nhưng sẽ không bao giờ có ngày đó đâu, Tiểu Chi không phải loại người như em nói."
“Được rồi để xem hai người hạnh phúc được bao lâu? Sẽ đến lúc cái đuôi cáo của cô ta lộ ra thôi."
"Chưa thấy của Tiểu Chi nhưng của em thì đã thấy rõ rồi đấy.”
"Thẩm Quân Kỳ. Anh...anh..."
Ba người còn lại bối rối vô cùng, không biết phải tin ai mới được.
Chợt Thẩm Quân Kỳ đứng dậy, nắm tay Tiểu Chi kéo đi, không quên chào hỏi:
"Rất cảm ơn cô chú vì bữa ăn hôm nay, hôm nào có dịp nhất định cháu sẽ mời hai người ăn một bữa thật ngon. Dù sao cũng đã dùng bữa xong, cháu và Tiểu Chi xin phép về trước có chuyện riêng."
Thẩm Bửu Khánh ngơ ngác nhìn theo, miệng trả lời: "Thôi được rồi, hai đứa về trước đi. Cẩn thận nhé."
"À, hơn nữa về bộ phim lần này, nếu Tiểu Chi đã được đạo diễn chọn thì vai chắc chắn phải thuộc về cô ấy. Cô ấy xứng đáng có được nó hơn bất kì ai khác. Cháu xem trọng chú nhưng nếu lần này chú vì Lý Xuân Nhi mà không muốn đầu tư thì có thể rút vốn, cháu sẽ tự bù vào phần đó ạ."
Thẩm Quân kỳ nói xong thì kéo Tiểu Chi rời khỏi phòng ăn. Lý Xuân Nhi tức giận hét lớn theo.
“Thẩm Quân Kỳ. Anh đứng lại đó. Chuyện này chưa xong với em đâu."
Thẩm Quân Kỳ mặc kệ cô ta la hét đằng sau, dẫn Tiểu Chi ra về.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506401/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.