Kết thúc buổi học thì Quỳnh Giang giận dỗi đi về trước bỏ lại Hàm Chi một mình. Theo như cô nàng nói thì nếu Hàm Chi không chịu xuống nước xin lỗi thì cả đời này Quỳnh Giang đều sẽ không nói chuyện với cô.
Hàm Chi cảm thấy dỡ khóc dỡ cười cho tính khí cô bạn thân của mình. Hàm Chi đành một mình thu xếp sách vở rồi ra về.
Thẩm Quân Kỳ đã đi công tác, Hàm Chi về nhà thì cũng cảm thấy ngột ngạt. Dù có nói thế nào thì ở nơi đó Hàm Chi cũng chẳng quen biết ai cả. Bác Phúc có tốt đến cỡ nào thì Hàm Chi cũng không thể tâm sự thật lòng được. Bác Phúc là người của bà Thẩm, là người của mẹ Thẩm Quân Kỳ. Mối quan hệ của Hàm Chi và Thấm Quân Kỳ chỉ là một giao dịch, nếu không khéo cẩn thận để bác Phúc nhìn ra được manh mối gì thì chắc chắn bà Thẩm sẽ biết chuyện. Nếu chuyện đó xảy ra thì Thẩm Quân Kỳ chắc chắn sẽ trút tức giận lên đầu cô.
Hàm Chi vẫn còn là đang nợ Thẩm Quân Kỳ nên cô không hề muốn phá vỡ kế hoạch hay làm hại Thẩm Quân Kỳ một chút nào cả.
Vì vậy Hàm Chi chỉ có thể đi lang thang trên đường mà thôi. Cô cũng chẳng biết đi đâu nữa. Hàm Chi đi ra sau sân trường, định kiếm một nơi vắng vẻ để ngồi xuống nghỉ chân một lát thì bỗng dưng vang lên tiếng cãi vã.
"Còn em thì sao chứ? Đối với anh em là gì?" Giọng một người con trai nức nở. Hàm Chi nhíu mày, cảm thấy giọng nói này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506342/chuong-48.html