Sau khi tiễn ôn thần Thẩm Quân Kỳ rời đi, Hàm Chi cũng phát hiện ra đã gần đến giờ tan làm. Cô vội vàng thu dọn cũng như tổng kết lại ca bán hàng của mình.
"Đúng là mất thời gian cho anh ta quá mà"
Hàm Chi khẽ lầm bầm trong miệng trách móc Thẩm Quân Kỳ, vì anh ta mà cô không kịp làm gì hết. Bình thường giờ này cô đã xong xuôi hết các thủ tục, chỉ còn ngồi chờ người đến thay ca cho mình là xong. Vậy mà giờ đây Hàm Chi đang quay cuồng với các công việc khác nhau. Cô chỉ có năm phút để hoàn thành hết các công việc.
"Leng Keng..."
"Kinh chào quý khách."
Hàm Chi nghe tiếng chuông cửa thì lập tức ngẩng đầu lên chào như quán tính. Thế nhưng khi nhìn thấy người đến là người bạn làm chung của mình thì khẽ khựng lại. Cô nhìn lên đồng hồ, đã đúng mười hai giờ khuya rồi.
"Cậu đến rồi à. Đúng giờ quá đấy. Ha ha."
"Cậu đừng có mà nói móc mình. Đáng lẽ phải đến sớm hơn năm, mười phút. Nếu mà chị quản lý biết mình đến đúng giờ y bong như thế này chắc lại la mình rồi đây. Tiểu Chi. Cậu đừng nói với chị quản lý nhé."
Người đến thay ca cho Hàm Chi là một cậu nhóc bằng tuổi của cô, nhưng mà có chút ẻo lả. Khi nói chuyện cậu ta thường hay có những động tác tay phụ họa theo, Hàm Chi nhìn thấy mà cười ngất.
“Đâu có. Đâu có. Tớ không nói đâu. Cậu đến đúng giờ là được rồi mà, đằng nào tớ cũng làm chưa xong, còn phải ngồi thống kê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506316/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.