Sau khi rời nhà của Thẩm Quân Kỳ thì Hàm Chi nhanh chóng trở về phòng trọ của mình, căn phòng trọ vỏn vẹn mười hai mét vuông, chiếc nệm chiếm hết một phần ba căn phòng. Hàm Chi ngã xuống giường, mệt mỏi mà cuộn người lại. Thời gian gần đây quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho tâm trạng của cô bị ảnh hưởng nặng nề. Hàm Chi cố gắng không nghĩ đến những chuyện không vui đó nữa, tranh thủ nhắm mắt, cô còn khoảng một tiếng nữa thì đến giờ làm thêm buổi tối.
Năm giờ ba mươi phút chiều, tiếng chuông báo thức của điện thoại reo lên, Hàm Chi giật mình tỉnh dậy. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi sau đó chạy ùa vào trong nhà vệ sinh để thay đồ. Tiếp theo đó là một màn rượt đuổi của Hàm Chi và chiếc xe buýt. Rất may là hôm nay Hàm Chi đã kịp giờ, khi cô vừa tới trạm là đúng lúc chiếc xe buýt dừng bánh. Hàm Chi bước lên xe, mỉm cười giơ thẻ sinh viên với bác tài xế. Ông bác lớn tuổi liếc nhìn gương mặt Hàm Chi một cách không thân thiện nhưng suy tính xem cô có phải giả dạng làm sinh viên hay không rồi mới miễn cưỡng mà đưa một vé sinh viên cho Hàm Chi. Hàm Chi cầm lấy, trả tiền rồi đi ra phía sau, kiếm một ghế trống mà ngồi xuống. Chiếc xe buýt chầm chậm lăn đi.
Công việc buổi tối của Hàm Chi nhận làm là một công việc part time tại cửa hàng tiện lợi. Từ chỗ phòng trọ của Hàm Chi, nếu đi bộ thì sẽ mất khoảng ba mươi phút, đi xe buýt thì tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-chut-mot-yeu-thuong-em/1506312/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.