Buổi chiều, Chương Minh Khải trở lại văn phòng, liếc mắt đã thấy Lưu Phụng Kha đang nằm bò trên bàn ngủ. Anh bước nhẹ chân, lấy chăn trong phòng làm việc ra nhẹ nhàng đắp lên người Lưu Phụng Kha, tiện tay vén mái tóc rối của cậu lên lộ ra khuôn mặt.
Thì ra… Thật sự là thế này phải không? Chương Minh Khải quay người đi về phía sau bàn làm việc, Lưu Phụng Kha bỗng nhiên mở mắt nở nụ cười. Nếu là như vậy… Cậu không tự chủ được nhớ lại câu chuyện cũ thời niên thiếu mà cậu cho là đã quên, đột nhiên phát hiện thì ra mỗi chi tiết nhỏ đều rõ ràng như vậy.
Khi đó, bọn họ đều vẫn là học sinh cấp ba. Trong trường cấp ba trọng điểm mà nhân tài như mây, Lưu Phụng Kha là học sinh giỏi tuyệt đối, tên lúc nào cũng đứng trong top mười của trường. Còn Chương Minh Khải vốn lúc học trung học cơ sở cũng có thành tích xuất sắc như vậy lại trở nên khác lạ, không những lên lớp thường hay ngủ, còn thường xuyên nghỉ học, có lúc lên lớp người thậm chí còn mang theo mùi rượu.
Như vậy sao được! Làm bạn thân của Chương Minh Khải, cậu cho là mình rất có trách nhiệm đi khuyên nhủ thiếu niên lầm đường lạc lối. Vì vậy sau một lần thi tháng, Lưu Phụng Kha kéo Chương Minh Khải đang muốn đi ra cổng trường, nói, “Chúng ta nói chuyện.”
Chương Minh Khải trực tiếp ghét bỏ mà gạt tay của cậu ra, lạnh nhạt nói, “Có chuyện gì đáng nói?” Sau đó quay đầu rời đi.
Lưu Phụng Kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-xam-chiem/2768677/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.