Trong ba ngày kế tiếp, Lưu Lê thay đổi tác phong thường ngày, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều lấy lại tư thái vô lại đến trêu chọc Tiêu Thanh Nhiên, mỗi lần nghe được đối phương không nhịn được tuôn ra một chữ "Cút", Lưu Lê có thể ôm bụng ở trong xe ngựa cười thật lâu. Về phần rốt cuộc là cười cái gì, ngay cả chính nàng cũng không rõ. Chẳng qua là, bên cạnh cuộc sống chỉ có một băng sơn mỹ nhân làm bằng hữu thật sự quá mức nhàm chán rồi. Cũng may Tiêu Thanh Nhiên mặc dù cầm kiếm trong tay nhưng sau khi Lưu Lê trêu ghẹo cũng không có động kiếm trên người nàng, chẳng qua là dưới sự trêu ghẹo của nàng mà tần suất đỏ mặt càng ngày càng tăng mà thôi. 
Xe ngựa sau khi chạy nhanh đến huyện Ôn Hải thì giảm lại tốc độ, vén rèm vải lên, Lưu Lê nhìn phía ngoài thỉnh thoảng chỉ có mấy người đi đường đi qua, cũng không có gì thú vị liền nằm trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị ngủ thêm một chút. Mấy ngày qua trừ miễn cưỡng nghỉ ngơi trên đường, thời gian còn lại đều ở trên xe ngựa, xương cốt gì cũng sắp rã rời. 
"Đã đến huyện Ôn Hải rồi, ngươi còn ngủ?" Mới vừa nhắm mắt lại, thanh âm Tiêu Thanh Nhiên nhẹ nhàng truyền vào trong tai của Lưu Lê, nàng chép chép miệng mấy cái, nửa mở mắt nhìn Tiêu Thanh Nhiên một lúc lâu, mới vỗ vỗ tấm ngăn trong xe ngựa, mở to miệng mà hét lớn: "Đại thúc, cảm phiền đem chúng ta chở tới bờ biển nha." 
"Đi bờ biển làm gì?" Ngươi đánh xe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-trom-tam/1421526/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.