Chương trước
Chương sau
Không có lý do để chứa chấp một con chó đực, Lưu Lê quả thật không có thói quen này tí nào. Cũng may Phong Tao Tao nghe lời vô cùng, cũng không cần dây thừng dắt nó đi, chỉ cần Lưu Lê đi ở phía trước, nó sẽ lập tức đi theo phía sau nàng, không ầm ĩ cũng không náo loạn. Cùng Trọng Yên Nhi hai người tay trong tay tiêu sái đi trên đường, hai người cùng một con chó, đưa tới đông đảo bách tính ghé mắt quan sát.
"Lưu Lê, tiệm gạo phía bên kia." Đi đã rất lâu, Trọng Yên Nhi kéo Lưu Lê đi về hướng phía bên trái. Chỉ thấy trong một cửa tiệm gạo nhỏ bày hàng giữa hai tiệm vải. Cửa tiệm gạo tuy nhỏ, nhưng người lui tới mua gạo cũng không ít. Nhìn bộ dáng kia, hẳn là một cửa tiệm làm ăn không tệ, cùng Trọng Yên Nhi bước vào cửa tiệm, Phong Tao Tao cũng cố gắng đuổi kịp đi vào trong. Đáng tiếc bốn chân của nó vừa tính bước vào cửa hàng đã bị Lưu Lê lôi cái đuôi kéo ra khỏi cửa hàng, chỉ vào cái mũi của nó nói: "Cấm chó đi vào, ngươi ngoan ngoãn mà ngồi yên ở đây chờ. Nếu có biểu hiện tốt, lúc trở ra ta thưởng cho ngươi một cái chân gà."
"Âu âu..." Phong Tao Tao nghe lời nằm gục trên mặt đất, liếm chân trước của mình, vì đùi gà, nó nhất định phải nghe lời.
"Chưởng quỹ, ta muốn mua gạo." Lưu lê nhìn tên chưởng quỹ trẻ tuổi đang cúi đầu tính toán sổ sách có chút quen mắt, vừa cảm thấy mình bị ảo giác. Nàng chưa từng tới Thường Bình thành, làm sao lại đối với người này lại có chút quen mắt nhỉ?
"Xin hỏi khách quan...có thể giúp...Công tử!? " Tề Nhạc nét mặt vui mừng vừa ngẩng đầu lên nhìn thì lại nhìn thấy Bang chủ của mình đứng ở trước quầy, quá mức cao hứng cũng không quên vẫy tay gọi trong nội đường gọi một tiếng "Lục Cửu", há miệng kêu nàng một tiếng lão đại, đem những người khác đang mua gạo tìm cớ đuổi họ ra ngoài, để cho bọn họ lát sau hãy quay lại mua gạo.
"Tề Nhạc? Thật là ngươi sao? Ta mới vừa rồi còn cảm thấy người trước mắt nhìn rất quen mắt, không nghĩ tới là ngươi a." Nhìn thấy người quen, Lưu Lê tự nhiên cảm thấy vui vẻ. Nàng chỉ mới vào, từ nội đường đã xuất hiện thêm Lục Cửu, phá lệ cười vui vẻ nói: "Không nghĩ tới các ngươi chạy đến đây mở cửa tiệm gạo này, ta còn tưởng rằng hai ngươi đã tách ra làm việc chứ."
"Lời này của Công tử, chúng ta thật sự không tách ra được, huống chi cửa hàng này tuy nhỏ, nhưng làm ăn cũng rất tốt. Nếu để Tề Nhạc một mình ở nơi này, sợ rằng thật sự bận rộn không thể tách rời ra được. À? Vị này là?" Lục Cửu nhìn Trọng Yên Nhi từ trên xuống dưới đang đứng yên một chỗ bên Lưu Lê, đây không phải là hoa khôi của Lạc Tĩnh thành sao? Tại sao lại cùng Bang chủ đến nơi này rồi? Hơn nữa, hai ngươi họ lại còn nắm tay.
"Ha, tên ngốc nhà ngươi! Đương nhiên là Bang chủ phu nhân của chúng ta rồi! Ngươi đó, nghe Phó Bang chủ nói, ban đầu Bang chủ chúng ta còn cố ý cải trang trà trộn vào Ôn Hương lâu để tìm nàng ấy đó." Tệ Nhạc vui mừng thọc thọc eo của Lục Cửu, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói ra suy đoán của mình.
"Ách....Nàng là..."
"Chúng ta đều biết rồi, là Bang chủ phu nhân đúng không?!" Tề Nhạc cùng Lục Cửu cướp lời của Lưu Lê, như tên trộm nhìn Trọng Yên Nhi nói: "Phu nhân ngắm trúng công tử chúng ta, thật đúng là phúc khí to lớn mà!!!
Trọng Yên Nhi nghe thấy ý nghĩ không tốt của bọn họ, cúi đầu càng thêm nhích đến gần Lưu Lê. Biết bọn họ cùng Lưu Lê có quan hệ không tầm thường, mới vừa nghe họ gọi nàng là Bang chủ phu nhân, nghĩ đến Lưu Lê là chủ tử của bang phái nào.
"Ta nói hai người các ngươi!" Lưu Lê mặt có chút nóng lên, nàng cong ngón tay gõ lên quầy, ho nhẹ mấy tiếng nói: "Ta lần này đến đây mua nhiều gạo, bảo bọn họ phái người chia ra đưa tới những nạn đói kia đi. Nơi này là ngân phiếu, các ngươi xem coi có thể mua bao nhiêu gạo." Lưu Lê đem ngân phiếu đặt lên quầy, nắm lấy tay đang đổ chút mồ hôi của Trọng Yên Nhi.
"Nguyên lai là vì phát gạo cho những dân đói kia? Công tử, về chuyện này ngươi cũng không cần quan tâm. Chúng ta đã sớm phái người ở phía bên kia phát gạo rồi! Ngươi cầm tiền lấy về di, nếu như không tin chúng ta, chi bằng cùng chúng ta đi qua bên kia nhìn thử xem sao. Nói đến, đây quả là thời cơ giúp chúng ta trở nên lớn mạnh đấy." Tề Nhạc vui mừng đem ngân phiếu trả lại cho Lưu Lê, bọn họ hiện tại không chỉ có một cửa tiệm kinh doanh mà còn từ tên ăn mày trở thành chưởng quỹ của cửa tiệm, đây cũng đều liên quan đến Lưu Lê. Nếu như không có nàng, có thể bọn họ còn ở Lạc Tĩnh thành, làm tên ăn xin hằng ngày xin ăn khắp nơi, nghèo túng khổ cực hay sao.
"Ta làm sao không tin các ngươi chứ? Nếu như không tin các ngươi, cũng sẽ không đem tiền cho các ngươi mở rộng bang phái cường đại đến thế này." Lưu Lê nở nụ cười, cũng không có thu hồi lại ngân phiếu, lại nói: "Những tấm ngân phiếu này là cho các ngươi, để cho các ngươi mở thêm nhiều cửa tiệm nữa. Về phần gạo, nhất định phải phát đến tay dân đói. Đi thôi, bất quá cũng đang nhàn rỗi, ta cùng Yên Nhi cũng đi hỗ trợ các ngươi phân phát gạo cho mọi người."
"Nếu công tử đã mở miệng, vậy thì chúng ta liền đi qua đó vậy." Lục Cửu đem ngân phiếu cất vào nội đường, đổi lại xiêm y đi theo Lưu Lê các nàng cùng đi đến chỗ phân phát gạo. Mới vừa ra khỏi cửa tiệm, Phong Tao Tao liền cọ cọ vào bắp chân của Lưu Lê. Nó nhớ rõ Lưu Lê nói, nếu như nó có biểu hiện tốt nhất định sẽ được thưởng cái đùi gà.
"Công tử, con chó này là...." Tề Nhạc nhìn Phong Tao Tao đang cọ vào chân của Lưu Lê, hắn thật chưa từng thấy qua con chó nào như vậy, một bộ dạng đen thui rất dữ tợn, nhưng động tác kia lại vô cùng hèn hạ.
"Chó của ta, gọi là Phong Tao Tao." Lưu Lê xem thường nói, đẩy nhẹ Phong Tao Tao vọt đến tửu quán đối diện. Một lát sau từ bên trong đi ra ngoài, trong tay còn cầm một cái đùi gà, đem đùi gà ném cho Phong Tao Tao, chỉ thấy nó đứng dậy ở tư thế chính xác nhất nhảy lên ngậm cái đùi gà, cái đuôi qua lại phẩy, há miệng ngậm lấy đùi gà đi theo phía sau Lưu Lê, thủy chung vẫn luôn duy trì khoảng cách nửa bước đi cùng nàng.
"Thế đạo bây giờ a, ngay cả con chó cũng thành tinh rồi." Tề Nhạc nhìn thấy con chó vừa đi vừa ăn đùi gà, rất là yên lặng. Không còn cách nào khác, ai bảo đó là chó của Bang chủ chú? Đều nói là thấy vật như thấy chủ, đoán chừng Phong Tao Tao này cùng Bang chủ giống nhau, cũng không phải dạng tầm thường gì.
Mấy người bọn họ đi tới nơi phân phát gạo cho dân đói, nơi đó đã bị dân đói xung quanh vây hãn đông nghịt, xếp hàng chờ phân phát gạo cho họ. Gạo trên xe treo một bức tranh có chữ, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo ghi là: Vào Cái Bang, Cái Bang tốt. Lo ăn no lo mặc ấm. Lưu Lê nhìn thấy phía trên viết, lúc ấy liền cảm thấy quýnh lên.
Đây là chữ viết của vị thiên tài nào đây? Rất có đầu óc, lại còn viết quảng cáo "tuyển dụng" nữa chứ! Đừng xem thường chữ viết này tuy xấu, nhưng người đến báo danh thật đúng là không ít.
Lưu Lê dẫn theo Trọng Yên Nhi hai người cùng vây quanh bên cạnh những người đang phát gạo, Tề Nhạc bận rộn một hồi lâu liền tung hỏa mù thối lui về một bên, đem bầu đong gạo giao vào tay Lưu Lê, làm cho nàng cùng Trọng Yên Nhi hai người cùng nhau phát gạo cho dân đói. Phong Tao Tao thấy Lưu Lê đứng chỗ kia không đi, nó cũng đi đi theo, nằm gục ở một nơi không xa nàng, hai móng vuốt cố giữ lấy đùi gà, chăm chú gặm nhắm.
Dân đói quá nhiều, Trọng Yên Nhi cùng Lưu Lê từ khi nhận lấy bầu đong gạo liền không ngừng bận rộn, không thể lơi tay. Dân đối tới cửa một nhóm lại thêm một nhóm, Lưu Lê không có cách nào lười biếng, liên tục múc từng bầu đong gạo đưa vào túi, vào cái chén bể của họ.
Một thời gian ngắn trôi qua, Tề Nhạc sợ nàng quá mệt mỏi, tính toán để các nàng nghỉ ngơi một lát, kết quả bị Lưu Lê cự tuyệt. Không phải nàng không muốn nghỉ ngơi, nhưng làm theo quán tính thật sự dừng không được. Lưu Lê một bên phát gạo cho dân đói, một bên thì nhìn người bên cạnh đang cùng mình phát gạo – Trọng Yên Nhi. Lưu Lê chợt chú ý đến tên nam nhân béo mập mặc áo rách đứng ở trước mặt của Trọng Yên Nhi đang đợi phát gạo, chỉ thấy nam nhân kia đắm đuối ngó chừng Trọng Yên Nhi, tay mang nhẫn ngọc đang cầm một cái chén lớn, một tay còn lại...đang bắt lấy tay của Trọng Yên Nhi, trong miệng không ngừng nói cảm tạ.
"Chết tiệt!" Lưu Lê ném bầu đong gạo trong tay đi, mắt nhắm thẳng vào bàn tay của tên nam nhân béo kia. Nheo mắt lại, nhích lại gần Trọng Yên Nhi nghiêng người về phía trước, nói: "Vị dân đói tiên sinh này, ngươi có thể cách quả đấm của ta gần thêm một chút được không?" Dám ở trước mặt nàng mà dám "ăn đậu hủ" của Yên Nhi ư! Mang nhẫn ngọc còn giả bộ là dân đói, hắn thật là cho rằng người của Cái bang đều là kẻ ngu hay sao?!
"Hả? Công tử, ngươi nói gì a?" Nam nhân béo nghe không hiểu lời của Lưu Lê, thật đúng là nên ghé sát vào một chút để nghe rõ lời của nàng. Vừa một ghé sát vào, Lưu Lê dùng toàn bộ lực trong tay, một quyền đánh vào trên khuôn mặt của tên nam nhân béo kia, đem hắn đánh trực tiếp ngã xuống đất, bụm mặt thống khổ rống lên.
Tất cả mọi người đột nhiên bị chuyện trước mắt làm cho kinh ngạc. Lưu Lê cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, vòng qua xe gạo một cước đá vào cái eo của tên nam nhân béo, nói: "Ông nội ngươi, tay nàng là thứ ngươi có thể sờ sao?! Dù có cũng chưa tới lượt ngươi! Nhớ kỹ lấy cho ta, nàng là người của ta! Một đấm vừa rồi là dạy dỗ ngươi không biết liêm sỉ tùy tiện ăn bớt! Kế tiếp, chúng ta coi ngươi không biết xấu hổ! Cảm phiền ngươi lần sau giả nghèo thì đem lấy cái nhẫn trên tay tháo xuống rồi hãy nói tiếp! Đường đường là tên giàu có lại trà trộn vào dân đói để xin gạo, ngươi thật không cần thể diện rồi! Được, hôm nay ta không đem mặt ngươi đánh thành hoa đào nở, ngươi cũng không biết ta rốt cuộc là vì ai mà phát gạo! Lục Cửu, Tề Nhạc! Đánh cho ta, ông nội ngươi!"
Lưu Lê đem lời nói ra hết, tất cả mọi người đều nghe rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Sờ tay nương tử người ta thì không nói đi, lại còn giả bộ là dân đói xin gạo. Người như vậy, cho dù Tề Nhạc cùng Lục Cửu không ra tay, những người dân đói cũng sẽ không đứng xem náo nhiệt. Đám dân đói đem tên nam nhân béo vây lại, mỗi người không nhiều cũng không ít ban cho hắn một cước, đạp xong bỏ chạy.
Đem tên nam nhân béo bị đạp tới mồ hôi lạnh bị ứa ra, trên mặt màu tím đỏ có đủ, trong lòng hắn tự nhiên là hận Lưu Lê. Nhưng ai bảo hắn nhìn thấy phía trước đang phát gạo cũng tự mình trà trộn vào giả dạng ăn xin để xin gạo. Giương mắt nhìn Lưu Lê ở bên kia, ăn mặc bề ngoài không phải nhà giàu phú quý cũng là một tên quan lại. Làm gì hắn có khả năng mà nhắm trúng được, cứ như vậy, nam nhân béo kia phun một ngụm máu trên mặt đất, thân hình lung la lung lay rời khỏi chỗ phát gạo.
Tên nam nhân béo vừa đi, dân đói ở cửa tiếp tục xếp hàng chờ phát gạo. Tề Nhạc đứng ở bên cạnh đám bằng hữu thay Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi phát gạo, động tĩnh vừa nãy quá lớn, hắn làm sao cũng không nghĩ tới Bang chủ của mình lại nóng giận như vậy, cũng không dám để hắn phát gạo nữa. Nếu là gặp tên nam nhân béo thứ hai, đoán chừng Bang chủ sẽ lật tung cả xe gạo mất.
"Lưu Lê, đừng tức giận nữa, được không?" Rời khỏi xe gạo, Trọng Yên Nhi nắm lấy cánh tay của Lưu Lê phê phẩy qua lại. Ai bảo mới nãy vừa bắt đầu phát gạo nàng đã bắt đầu hờn dỗi, về phần rốt cuộc vì cái gì tức giận, Trọng Yên Nhi cũng không rõ ràng. Ăn bớt của mọi người mà bị nàng đánh tới như vậy, còn có cái gì khiến cho Lưu Lê đang tức giận nữa đấy?
"Ngươi cũng thiệt là! Hắn cầm tay ngươi là có thể để cho hắn cầm sao! Sau này, bất luận kẻ nào cũng không được phép đụng hay sờ ngươi! Nắm tay cũng không được!" Lưu Lê một bên hít vài ngụm khí để giải tỏa sự khó chịu trong lòng, một bên ngó chừng đến Phong Tao Tao đang ở bên kia gặm đùi gà, cảm thấy nếu nói như vậy chẳng khác nào đưa mình liệt vào danh sách đen, vừa bổ sung thêm một câu: "Trừ ta! Trừ ta ra, ai cũng không được phép đụng ngươi! Ngay cả Phong Tao Tao cũng không được!!!"
*Phụt*
Trọng Yên Nhi bị lời của Lưu Lê chọc đến bật cười, nắm tay nàng, ôn nhu nói: "Được được, ta nghe ngươi là được rồi chứ gì? Lưu Lê, sắc trời không còn sớm, chúng ta trở về ngay được không?"
"Ừ, dù sao ta cũng mệt rồi." Lưu Lê hít sâu một hơi, vỗ bả vai của Tề Nhạc, nói: "Chúng ta về lữ quán nghỉ ngơi trước, ngày mai lại đến nhìn thêm lần nữa. Hoặc là, nếu nhưng không có tới thì chúng ta có thể đã lên đường đi về Lạc Tĩnh thành rồi. Hai người các ngươi làm rất tốt, cố gắng lên! Ta tin tưởng các ngươi!"
"Công tử yên tâm, chúng ta tất nhiên sẽ cố gắng làm Cái bang lớn mạnh! Sẽ không cô phụ sự khổ tâm của Công tử." Tề Nhạc kiên định gật đầu, đưa mắt nhìn Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi rời đi. Vừa định nhắc nhở các nàng con chó vẫn còn ở chỗ này, thì Phong Tao Tao của người ta đã đứng dậy lắc cái mông nhỏ đánh cái rắm chạy theo phía sau Lưu Lê, chỉ lưu lại một khúc xương đùi gà gặm tương đối sạch sẽ, một miếng thịt cũng không còn sót lại.
Trở lại lữ quán, Lưu Lê ánh mắt quét qua đại đường, không có phát hiện ra Lăng Mỵ Như và Dương Phong. Hướng chưởng quỹ nghe ngóng phòng trọ của Lăng Mỵ Như, Lưu Lê cảm giác mình có ý muốn "nói chuyện tâm tình" nên mới định đi tìm Lăng Mỵ Như, cũng làm cho rõ ràng nàng ta rốt cuộc là muốn gì.
Để cho Trọng Yên Nhi về phòng trước, Lưu Lê cùng Phong Tao Tao ở sau lưng này cuối cùng cũng tìm được gian phòng của Lăng Mỵ Như. Đang muốn gõ cửa, trong phòng truyền đến âm thanh bất mãn của Dương Phong: "Không được! Ta kiên quyết không đồng ý để ngươi làm vậy! Nếu muốn từ trong tay nàng ta lấy được tấm da dê, ta đại khái có thể để cho quan phủ mượn cớ lục soát thân thể của hắn, như vậy không phải lấy được rồi sao?!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.