Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79
Chương sau
Lời của Không Minh biến thành dấu vết khắc sâu trong lòng của Lưu Lê, nàng không phải là người có tuệ căn thông minh, không có biện pháp hiểu hết lời nói của Không Minh. Nhưng cũng có thể hiểu được đôi chút rõ ràng, chính là chuyện về Thiên Tộc và ngọc tỷ truyền quốc kia. Khẽ vỗ nhẹ nửa tấm da dê trong ngực, Lưu Lê chắp hai tay trước ngực hướng về Không Minh kính trọng bái một cái, nói: "Lời của ngài ta cũng sẽ nhớ lấy, mặc dù không phải là rất hiểu. Có thể gặp ngài, để nhận những chỉ điểm giải thích rõ những nghi hoặc, thật sự là vinh hạnh của ta, đa tạ ngài." "Chuyện này vốn không là gì, lão nạp là người xuất gia, chỉ điểm chuyện hồng trần mê man là bổn phận của lão nạp. Cũng là ngươi, nhất định phải cất giữ nửa tấm da dê kia thật cẩn thận. Thế tục hiểm ác, không được dễ dàng tin người khác. Ánh mắt, luôn có thể gạt người; lỗ tai, là mầm tai họa đứng đấu cũng có thể khích bác quan hệ giữa người với người. Thí chủ, ngươi cần phải trở về, chuyện lão nạp nên làm cũng đã hoàn thành, hôm nay cũng cần phải trở về." Không Minh cượi hòa ái, cũng mang ý đuổi khách. "Đại sư, ngài đây là?" Lưu Lê bĩu môi, nhìn dần dần về hướng phía trước theo bản năng đi theo sau Không Minh. Chẳng qua là còn đi chưa được mấy bước, từ phía Không Minh phát ra âm thanh tiếng chuông Phật thật lớn vang dội chấn động làm Lưu Lê phải che lỗ tai ngồi chồm hổm trên mặt đất, yên lặng nhìn thân ảnh của hắn từ bên trong cánh rừng đào mà biến mất. Không Minh rời đi, Lưu Lê thở dài, cùng Không Minh nói chuyện thời gian tuy không dài, nhưng đối với nàng như đã trải qua mấy thế kỷ, dài đến như vậy. Đứng lên, hướng căn nhà trúc đi đến, Lưu Lê phát hiện xuyên ra ngoài cánh cửa sổ người đang nhìn mình đã không phải là Trọng Yên Nhi, mà là một thân y phục nam nhân – Lăng Mỵ Như. Lăng Mỵ Như? Lưu Lê cau mày, không biết nàng ta đã đứng bên cửa sổ được bao lâu, cũng không biết nàng có trông thấy cảnh tượng "hữu dụng" nào hay không. Không thể phủ nhận, Lưu Lê đối với Lăng Mỵ Như luôn tràn đầy tính cảnh giác, tuy nói nàng là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng là nàng ta cứu người cũng vì mục đích không đơn thuần. Đứng ở phía ngoài căn nhà trúc, đầu tiên là Trọng Yên Nhi từ trong căn nhà đi ra ngoài nghênh hướng Lưu Lê. Nàng cầm lấy tay của Lưu Lê cẩn thận đánh giá nàng, rốt cuộc phát hiện có cái gì đó không ổn, hỏi: "Khăn lụa kia đâu, còn không? "Khăn lụa?" Lưu Lê có chút ngạc nhiên, lúc này mới nhớ tới vừa rồi Không Minh kêu mình tháo khăn lụa trên cổ mình xuống, đều đang cùng nửa tấm da dê kia để ở trong ngực. Từ trong lòng móc ra cái khăn lụa kia, Trọng Yên Nhi túm lấy nó tự mình thay nàng quấn quanh trên cổ, ôn nhu nói: "Ngươi nha, ta biết người không muốn để cho người khác nhìn thấy thai ký của ngươi, nhưng ngươi không phải nên cẩn thận một chút sao? Nhìn thử xem, cũng tạm ổn rồi." Chất giọng ôn nhu của Trọng Yên Nhi phát ra khí nóng phả vào gương mặt của Lưu Lê, kìm lòng không đậu nhắm trúng bàn tay nàng mà nắm lấy. Đáy mắt tràn đầy ý nghĩ, nói: "Yên Nhi, ngươi tại sao luôn đối xử với ta tốt như vậy? Ngươi không sợ sao, sợ sẽ không nhận được nửa điểm hồi báo từ ta sao? Yên Nhi!" Lưu Lê nói trắng ra mọi chuyện, hoàn toàn không để cho Trọng Yên Nhi có cơ hội để trả lời. Nàng tiến thêm một bước, cánh tay vươn ra ôm lấy vòng eo không xương mềm mại của Trọng Yên Nhi, từng cơn gió thổi nhẹ qua, tấm thân mềm mại ở trong ngực này làm tan chảy đáy lòng của Lưu Lê, không thể chống lại những suy nghĩ không đúng đắn, làm Trọng Yên Nhi tự giác nhắm lại hai mắt, Lưu Lê đã không chống đỡ được nữa, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên hai cánh môi mềm mại trước mắt. Xúc cảm nhẵn nhụi, cánh môi chợt run rẩy, hương vị mát lạnh của cỏ cây ôm trọn không khí xung quanh hai người. Đầu lưỡi nhợt nhạt uốn lượn vài vòng bên ngoài cánh môi đối phương kéo theo vào sợi tơ tuyến, Trọng Yên Nhi khẽ hé mở đôi môi đỏ mộng, để cho đầu lưỡi kia chui vào khoang miệng của mình, chấp nhận câu dẫn lẫn kích thích. Đầu lưỡi, đợi chờ đã lâu, cuối cùng cũng được triền miên, ở trong không gian hẹp hòi kia, cùng ăn ý mà tấu lên màn vũ đạo hoàn toàn chỉ thuộc về cả hai người. Hai người tất nhiên quên hết tất cả để hôn nhau, cũng hoàn toàn quên mất trong căn nhà trúc kia có ba người mang theo sắc mặt biến hóa vô cùng. Vị tiểu hòa thượng từ nhỏ đã ở trên núi dốc lòng tu Phật pháp, đối với chuyện này thực có chút khiếp sợ. Hắn chấp tay hành lễ, nhắm mắt mặc niệm Phật hiệu, không muốn để cho chuyện hồng trần mê loạn làm nhiễm bẩn bản tâm hướng Phật của mình. Mà đứng ở cạnh cửa là Dương Phong tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía Lưu Lê, hắn ghen tỵ, thật sự ghen tỵ tại sao hắn đường đường là một chủ sự của Lại bộ, lại so ra kém hơn một tên bất nam bất nữ mặt trắng nhỏ kia; ghen tỵ tại sao hắn từng vung tay ném mạnh vạn lượng hoàng kim cũng không có cách nào làm Trọng Yên Nhi dành ra một khắc để hầu rượu, hôm nay cái tên mặt trắng nhỏ này lại không cần tốn nhiều sức lại mang theo mỹ nữ cùng đi du ngoạn, hơn nữa lại còn có một nụ hôn hẹn ước. Lăng Mỵ Như mặc dù biết hai người các nàng quan hệ có chút mập mờ, nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy. Nếu như không biết Lưu Lê là một nữ nhân thì thật sự đây là chuyện khá bình thường, nhưng nàng ngay từ đầu đã biết rõ giới tính của Lưu Lê. Bây giờ nhìn thấy hai nữ tử quên mất bản thân mà ôm hôn nhau, trong lòng Lăng Mỵ Như có loại cảm giác nói không ra lời, không phải là chán ghét, cũng không phải là hâm mộ. Chẳng qua là có loại mơ hồ kích động, mà nàng nhớ được rõ ràng mình chán ghét hai nữ tử ở bên nhau. Không biết là người nào muốn phá vỡ phong cảnh liền vội vàng ho một tiếng, cắt đứt hai người đang kích tình ôm hôn nhau. Bốn cánh môi tách ra nhau, gương mặt Trọng Yên Nhi ửng đỏ một mảnh, trưng ra một tư thái tiểu nữ tử không biết phải làm sao đối mặt với mấy người đang đứng bên cạnh nhìn họ, không thể làm gì khác hơn là đem mặt chôn vào trong ngực của Lưu Lê, trái tim này, cứ là trái theo quy luật, loạn nhịp không ngừng. Hai tay ôm lấy người trong ngực, Lưu Lê có chút hối hận với cử chỉ chưa suy nghĩ kỹ của mình, nàng giương mắt nhìn hướng về ba người đang đứng ở cửa phòng, mặt không biến sắc nói: "Để cho mọi người đứng ở chỗ này đợi thật sự ngại quá, ngôi miếu tự này cũng không gì để ngắm nhìn, không bằng chúng ta cùng trở về lữ quán? Nghỉ ngơi một chút, sau đó ngày mai lên đường về Lạc Tĩnh thành." Tần Hạo còn không biết mình cùng Trọng Yên Nhi đã trốn thoát, Lưu Lê không muốn để cho Tần Hạo lo lắng, dù sao các nàng cũng là bằng hữu, mặc dù đối với Tần Hạo chỉ có chút ít hảo cảm như vậy, nhưng hảo cảm này phi thường không dễ có. "A, Lưu huynh thật sự để cho Dương mỗ bội phục vạn phần, làm ra cử chỉ càn rỡ như vậy, nét mặt lại không biến sắc cùng chúng ta nói chuyện. Về điểm này, Dương mỗ thật sự so bì không kịp." Dương Phong hừ lạnh một tiếng, tựa như đối với hành động vô cùng trơ rẽn của Lưu vô cùng bất mãn. Hắn quay đầu nhìn về phía Lăng Mỵ Như, thấy nàng đang nhìn Lưu Lê, trong lòng đối với nàng ghen tỵ càng sâu, che chắn trước mặt Lăng Mỵ Như, Dương Phong thay đổi vẻ mặt nho nhã cười nói: "Không biết Như muội có đến chánh điện để xin xăm bái Phật hay không, nếu như không cần, chúng ta liền trở về lữ quán, thế nào?". "Đã từng thấy qua tiện nhân, nhưng chưa từng thấy qua tiện nhân nào như vậy." Lưu Lê thấp giọng bên tai Trọng Yên Nhi nói, nhiệt khí ôn nhuận phả vào lỗ tai nàng, cảm giác tê ngứa dâng lên, làm cho mặt của nàng đỏ lên tựa như trái cà chua. "Không được, nếu như Biểu ca muốn trở về lữ quán, chúng ta liền trở về đi." Lăng Mỵ Như vòng qua Dương Phong đi ra căn nhà trúc, mà vị tiểu hòa thượng cũng đã mở mắt khôi phục trạng thái như thường, hắn đi tới bên cạnh Lưu Lê, làm động tác xin mời, dự định sẽ dẫn các nàng đi đến chỗ khác. "Nếu Như muội muốn về lữ quán, như vậy chúng ta trở về thôi." Dương Phong lúng túng nói, đi theo các nàng đi ở cuối cùng, trong lòng đem Lưu Lê mắng chửi trăm ngàn lần. "Biểu ca, không biết Không Minh đại sư cùng ngươi nói những gì vậy?" Đi theo tiểu hòa thượng ra khỏi rừng đào, Lăng Mỵ Như vẫn như cũ đi toan tính song vai đi cùng Lưu Lê. Lần này, Lăng Mỵ Như cũng không còn quanh co hỏi thử, mà là đi thẳng vào vấn đề. Dĩ nhiên, nàng rất rõ ràng, Lưu Lê chắc sẽ không nói lời thật cho nàng nghe. "Haha, cũng không có nói gì, chẳng qua là giúp ta giải quyết chút bối rối trong lòng." nàng nghiêng đầu hướng Trọng Yên Nhi mở trừng hai mắt, không nhìn thấy được phía sau có ánh mắt sắc bén đâm lên người nàng, ngón út bàn tay cong lên khều nhẹ đầu ngón tay của Trọng Yên Nhi, vung lên như một đứa trẻ ngây thơ cười cười. Tựa hồ, nghe xong lời của Không Minh đại sư, rất nhiều chuyện cũng đã suy nghĩ thông suốt. Tùy tâm, cứ tùy tâm vậy đi. "Bối rối? Mỵ Như thật sự không biết, tính cách của Biểu ca luôn làm việc tiêu sái không sợ hãi thế tục như vậy lại sẽ có bối rối. Vậy không biết vị Không Minh đại sư chỉ điểm như thế nào đây? Ta nghe nói Không Minh đại sư là vị thần tăng, không chỗ nào không biết, không chỗ nào không hiểu, phàm là ngươi đưa ra vấn đề, hắn cũng thay ngươi đưa ra câu trả lời." Vừa mới hỏi xong, chợt thấy tiểu hòa thượng liền dừng bước hướng bọn họ vỗ tay cúi người chào. Trước mặt là đại điện miếu tự, Không Minh phân phó chuyện cho hắn làm, hắn đã làm xong xuôi, tự nhiên muốn trở lại đại điện tiếp tục công việc của mình. "Các vị thí chủ, tiểu tăng chỉ tiễn được tới đây." Tiểu hòa thượng cười nói, niệm câu Phật hiệu bước vào đại điện bên trong. "Đi thôi, chúng ta cũng xuống núi trở về lữ quán thôi." Lưu Lê quét mắt đến bên trong tự điện thắp đầy hương thơm của người bái Phật, nắm lấy ngón út của Trọng Yên Nhi men theo đường xuống núi trực tiếp mà đi. Phía sau, Lăng Mỵ Như bước nhanh đuổi theo các nàng, cố chấp tiêu sai đi bên trái của Lưu Lê, nói: "Biểu ca vẫn chưa trả lời vấn đề của ta a." nàng quét mắt nhìn Dương Phong đang ở phía sau mình, hướng hắn cười cười nhưng không nhìn lấy. "Chỉ điểm? Chính là giải thích nghi hoặc mà thôi, ta cũng là người, dĩ nhiên cùng thường nhân đều giống nhau, đều có khó khăn và khoái lạc." "Không biết Biểu ca có gì bối rối vậy? Không Minh đại sư làm thế nào để giải thích nghi hoặc đây? Mỵ Như vừa lúc nãy có hơi chút nghi ngờ, nói không chừng sự bối rối của Biểu ca cũng là nghi ngờ của Mỵ Như a." Lăng Mỵ Như nói. "Phải không? Sự bối rối của ta đã khó hiểu, Không Minh đại sư nói, hết thảy tùy tâm, tùy tâm là được rồi." Lưu Lê lặp lại từ câu từng chữ vừa nói, làm như nói cho mình nghe, lại như là nói cho Trọng Yên Nhi nghe. Tựa như sự khẳng định, những lời này của nàng cũng không phải nói cho Lăng Mỵ Như nghe. "Tùy tâm, Lưu Lê ngươi đây là tùy tâm sao?" Trọng Yên Nhi xen vào nói. "Ngươi nói thử xem." Lưu Lê dừng bước lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Trọng Yên Nhi. Vẻ mặt kia rất rõ ràng, nếu như không có tùy tâm, thì sao tại chỗ lúc nãy lại tự ý hành động ôm hôn kia. Nếu như không có tùy tâm, nàng như thế nào lại nắm lấy đầu ngón út của Trọng Yên Nhi, giống như trở lại thời niên thiếu ngây ngô, cẩn thận nắm lấy không muốn buông ra. " Ta, sao ta biết được." Trọng Yên Nhi thẹn thùng cúi đầu, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, nói: "Đi mau lên, xe ngựa...xe ngựa còn ở dưới chân núi đợi chúng ta đấy.". "Được được được, chúng ta đi thôi." Lưu Lê cười nói, lôi kéo Trọng Yên Nhi cất bước nhanh về phía trước, đem Lăng Mỵ Như đã lâu không nhìn đến cùng Dương Phong vứt ở phía sau. Nàng không thích Lăng Mỵ Như cố ý có ý đồ tính kế đối với mình, nàng cũng không thích nội tâm thâm sâu của nữ nhân. Cảm giác nữ nhân sống như vậy mệt chết đi, đối với ai cũng tính toán thiệt hơn, người như vậy vĩnh viễn cũng không nhận được chân tình chân ý từ nàng. Lên núi thì dễ dàng, xuống núi thì khó khăn. Những lời này của Lưu Lê xem ra không có chút nào vô nghĩa, xuống núi quả thật có chút ít khó khăn, chẳng qua là, có mỹ nhân bên cạnh, chuyện khó khăn cũng không còn khó khăn a? Có thể trong lòng có ý vị, Lưu Lê cảm thấy thời gian các nàng xuống núi chỉ dùng một phần ba thời gian lên núi. Ngồi vào trong xengựa, cảm thụ được xe ngựa xóc này cùng lay động, Lăng Mỵ Như cùngDương Phong ngồi mở cuộc trò chuyện nhỏ, lại đem lực chú ý chuyểnlên người của Lưu Lê. Không thể phủ nhận, Lưu Lê thật sự sinh ra tuấnmỹ vô cùng, Lăng Mỵ Như nhìn nàng nhắm mắt dưỡng thần nghiêng mặt,nói: "Biểu ca, không biết Không Minh đại sư có thể cho ngươi thứ gì?Nếu là có, nghĩ đến có thể trợ giúp người trong thế tục giảithích nghi hoặc, không biết Biểu ca có thể cho Mỵ Như nhìn thử đượchay không, cũng có thể giải tỏa nghi ngờ trong lòng của Mỵ Như. *****
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79
Chương sau