Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tham gia khoa cử?! Lưu Lê cảm thấy đầu óc của mình dường như thu nhỏ lại, nàng nhìn quanh Tần Hiên trước mặt, vừa đưa tay chỉ vào mặt mình vừa nhìn hắn, khóe miệng nửa co quắp nói: "Tần công tử ngươi không có bệnh chứ? Ngươi kêu ta sang năm đi tham gia khoa cử? Ta tiểu học còn chưa tốt nghiệp được!" Lại kêu nàng đi tham gia khoa cử, việc này chẳng bằng đem nàng vào trường thi xong lại đem ném ra ngoài, cả nước tham gia khoa cử a, vậy thì chỉ cần chờ mọi người đều biết nàng Lưu Lê là một kẻ đến tiểu học còn chưa tốt nghiệp được, một kẻ đại mù chữ. "Haha..." Tần Hiên nghe xong thật cũng không còn não, hắn chẳng qua là đang nhìn Lưu Lê, đem sự vật ở xung quanh đều vứt ở sau ót. Rõ ràng là ánh mắt nhìn như ôn hòa, nhã nhặn, lại làm cho Lưu Lê rùng mình một cái. Dù sao, Lưu Lê căn bản là không biết, cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với hắn "bệnh hay không bệnh", Lưu Lê lại nói: "Ngươi cười cũng thật là....Được rồi, được rồi, ta đáp ứng ngươi, ta sang năm khẳng định sẽ tham gia khoa cử...Về phần có thể đậu hay không đậu, ta cũng không dám chắc. Nếu như không đậu, người đừng có trách ta." Lưu Lê rụt cổ lại, ánh mắt của Tần Hiên thật sự làm cho nàng trở nên nhút nhát, tựa như ánh mắt ban đầu Lão đại của tổ chức nhìn nàng hoàn toàn giống nhau, làm cho người khác cảm thấy e sợ. "Yên tâm, chỉ cần ngươi tham gia, nhất định sẽ đậu Trạng Nguyên." Tần Hiên tiến tới bên tai của Lưu Lê, dùng thanh âm chỉ đủ hai người có thể nghe nói: "Chỉ là nếu ngươi không đi, cẩn thận sẽ bị truy nã a..." "...." Cái này có tính là đe dọa không?! Lưu Lê sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nàng đang suy nghĩ hôm nay ra đường có phải không lựa ngày hay không? Nếu không làm sao nàng có thể đáp ứng Tần Hiên sang năm đi tham gia khoa cử, hơn nữa nghe lời của Tần Hiên, nếu mình mà không đi, có thể ở ngày thứ hai của khoa cử, trên đường lớn chắc chắn sẽ dán đầy bức họa của mình để cho dân chúng cả nước truy lùng mình a. "Lưu huynh, hãy chuẩn bị thật tốt." Tần Hiên liếc mắt thấy một người từ đằng xa đi tới, hướng Lưu Lê gật đầu, ngày cả câu từ biệt cũng không nói trực tiếp xoay người rời đi xa. Chờ thân ảnh của Tần Hiên biến mắt trước tầm mắt của Lưu Lê, nàng trợn mắt nhìn Trọng Yên Nhi đứng bên cạnh một cái, tựa hồ trách nàng nãy giờ trầm mặc không nói lời nào. Người từ đằng xa tiến tới gần, hắn đi tới trước mặt Lưu Lê, khẽ nhíu mày nói: "Lưu huynh, làm sao có thể quen biết hắn?" "Hắn? Người nói là Tần Hiên? Ách...chúng ta vừa mới quen thôi." Lưu Lê cười nói, thấy hắn tựa hồ có chút mất hứng, lại hỏi: "Tần huynh, sao vậy...có phải bởi vì không mua được chậu Quốc hoa kia nên cảm thấy không vui không? "Không có..." Tần Hạo than nhẹ lại nói: "Lưu huynh đúng là người được hoan nghênh. Đi thôi, chúng ta nên trở về lữ quán thôi." Người được hoan nghênh? Lưu Lê không rõ lời của Tần Hạo rốt cuộc là có ý gì, nàng vừa muốn hỏi vừa không muốn hỏi. Liếc mắt đến Trọng Yên Nhi, thấy nàng chẳng qua là đang hé miệng, liền học nàng hé miệng giữ vững trầm mặc. Mấy người đi ra vườn hoa "túy" cũng là thời điểm Đại Hắc đem xe ngựa đậu bên ngoài lâm viên, lên xe ngựa, Lưu Lê chỉ cảm thấy không khí giữa bọn họ rất đè nén. Nói nhiều như Tần Hạo cũng trở nên trầm mặc, không có hắn gợi mở đề tài, Lưu Lê cũng không muốn nói gì thêm, nàng dựa lưng về phía sau, xoay đầu len lén liếc nhìn về phía Trọng Yên Nhi, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, Lưu Lê nhanh chóng dời đi tầm mắt của mình, cúi đầu xem mười ngón tay của mình. Đại Hắc đem xe ngựa dừng lại ở cửa lữ quán, buổi sáng vừa có người trả phòng, bà chủ phát hiện các nàng trở lại lập tức phân phó tiểu nhị đứng tại quầy nghênh đón, bản thân thì dẫn Lưu Lê tiến về phía trước căn phòng hảo hạng đã dành riêng cho nàng. Gian phòng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, từ lư hương mang mùi hương thảo dược tản mát nhàn nhạt, cùng mùi vị mát lạnh cỏ cây trên người Lưu Lê là hoàn toàn ngược lại. Lưu Lê không thích mùi vị này cho lắm, sau khi bà chủ rời đi, trực tiếp cầm lư hương đem ra ngoài, xem như là "da lông ngắn bệnh", chỉ cần đồ mình không thích, nhất định sẽ không để nó hiện ra trong phạm vi tầm mắt của mình, khỏi phải để bản thân phiền lòng. Buổi cơm trưa cực kỳ an tĩnh, Tần Hạo tựa hồ còn đang suy nghĩ vấn đề nào đó, trừ bỏ lúc đem cơm vào miệng, cũng không còn động tác nào thêm. Thỉnh thoảng Trọng Yên Nhi sẽ giúp Lưu Lê gắp thức ăn, hai người tùy tiện nói vài câu, thành công đem Tần Hạo biến thành không khí. Sau buổi cơm trưa, Tần Hạo mang theo Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi hai người đi ra đường lớn của Vân Thành đi dạo chung quanh, so với Lạc Tĩnh thành cũng không khác lắm, trừ trên đường bày đầy gánh hàng rong với những món đẹp mắt của các tiểu thương thì không có gì khác để chơi. Lưu Lê đối với đi dạo phố hoàn toàn vô cảm, che miệng liên tục ngáp lên ngáp xuống, cho đến khi nước mắt như bão tố trào ra, đánh mạnh vào tinh thần đi dạo phố phường của nàng. "Lưu huynh cảm thấy mệt sao?" Tần Hạo rốt cuộc cũng không còn trầm mặc nữa, hắn hướng Lưu Lê cười tươi. Cây quạt vẫn như cũ tiêu sái đặt trong tay hắn, Tần Hạo liếc nhìn Trọng Yên Nhi, nói: "Lưu huynh, có phải không thích đi dạo phố hay không?" "Không sao, ta chỉ là dạo phố làm mệt rã rời mà thôi. Bất quá, ta thật ra thì thích đi chuyển ở bên ngoài hơn. Đúng rồi, chúng ta không phải lái thuyền đến sao? Vậy chúng ta đi chỗ nào khác câu cá nấu cơm dã ngoại thế nào?" Nói tới câu cá nấu cơm dã ngoại, Lưu Lê thoáng cái tinh thần tỉnh táo, hận như thể bây giờ không được ở thiên nhiên tận hưởng không khí bên ngoài trong lành kia. "Ngày mai đi, ta để cho Đại Hắc đi mua chút ít đồ câu trở lại. Hôm nay sắc trời đã tối, chúng ta nên trở về lữ quán nghỉ ngơi thôi, ngày mai ta sẽ theo Lưu huynh câu cá thành nghiện." Tần Hạo cười nói. "Ừ, cũng tốt. Yên Nhi cô nương có ý kiến gì không?" Lưu Lê hỏi. Tuy đã quyết định xong nhưng cũng nên hỏi ý kiến của người khác, tuy nhiên đây không phải là điển hình cho việc làm thừa thải sao? Trọng Yên Nhi rất ưu nhã liếc mắt, ánh mắt híp lại thành đường cong như trăng khuyết, nói: "Nếu lưu công tử cũng quyết định xong xuôi, Yên Nhi tất nhiên không có bất kỳ ý kiến nào." "Vậy được, chúng ta nhanh trở về thôi." Tần Hạo từ trong ống tay áo lấy ra hai tấm ngân phiếu đưa cho Đại Hắc, đối với hắn nói: " Ngươi đi mua chút đồ câu trở lại, thuận tiện đi tửa quán mua mấy bầu rượu đã ủ lâu mang về." "Vâng." Đại Hắc cúi đầu nhận lấy ngân phiếu, sau đó đi về hướng ngược lại của lữ quán rời đi. Trở lại lữ quán, Lưu Lê cự tuyệt ăn cơm tối, trực tiếp đóng cửa phòng rồi ngã xuống giường. Nàng ngủ như không ngủ, gối đầu lên gối mơ mơ màng màng nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh. Híp mắt một lát sau, Lưu Lê ngồi dậy dựa đầu vào đầu giường khoanh chân mà ngồi, nàng ngủ không được, trong đầu luôn xuất hiên những hình ảnh khác nhau lượn qua lượn lại trong đầu. Nhất là khoảnh khắc Trọng Yên Nhi bị Tần Hạo ôm lấy, xuất hiện không biết bao nhiêu lần tại mọi thời điểm Lưu Lê nhắm mắt lại, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực như bị gì đó ngăn lại, tựa như đã mở cả cửa sổ để hít thở sâu cũng không có biện pháp làm tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ nghiêng sái mà đến, Lưu Lê nhìn một mảnh hậu viện đen nhánh, trong lòng cũng như bóng tối kia, không biết sâu cạn. Cơn gió đêm thổi tới, mang cơn buồn ngủ của Lưu Lê đem đi. Nàng đột nhiên rất muốn uống rượu, uống rượu, lúc không ngủ được cũng sẽ ngủ được; uống rượu, nàng cũng sẽ không tiếp tục suy nghĩ lung tung những thứ kia nữa; uống rượu, ngay cả bi thương cũng không thuộc về mình. Không biết đã đứng phía trước cửa sổ đã bao lâu, cơn buồn ngủ lại đến ăn mòn ý thức của nàng. Che miệng ngáp một cái, Lưu Lê lại một lần nữa nằm xuống giường tính toán thừa dịp cơn buồn ngủ đang tới làm cho mình nhanh đi vào giấc ngủ, cái gì cũng đều không nghĩ. Chẳng qua là, những thứ kia lại như cũ đảo loạn trong tâm trí của nàng, những hình ảnh ngắn ngủi cứ lăp đi lặp lại trong đầu của nàng, nàng đột nhiên cảm thấy chả muốn ngủ, nàng cảm thấy thật lạnh lẽo, cảm giác thấy mình ngây ngốc ở trong phòng không có một tí nhân khí nào. Bỗng dưng, nàng rất mong đợi người đó xuất hiện, hoặc là nói nàng rất muốn ôm lấy người đó, động tác ôm ấp của người kia làm người nàng trở nên ấm áp không còn lạnh lẽo nữa. Ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi lâu, Lưu Lê cũng quyết định liều một phen. Nàng giơ tay giơ chân đóng cửa đi ra khỏi phòng của mình, dựa vào trí nhớ của mình tìm được gian phòng của Trọng Yên Nhi. Thật ra thì gian phòng của nàng rất dễ tìm, nằm tại bên tay trái gian phòng của Lưu Lê căn thứ ba. Từ trong giày quân đội của mình lấy ra thanh chủy thủ quen thuộc kia, Lưu Lê dùng nó cạy thanh chốt của phòng Trọng Yên Nhi làm cho thanh chốt di động, thừa dịp không ai đi qua nơi này mở cửa phòng trực tiếp xong vào gian phòng của Trọng Yên Nhi. Thời điểm đóng cửa phòng, phát ra thanh âm "két két" nho nhỏ, nhưng cũng chính thanh âm nhỏ này làm cho người vốn ngủ không sâu như Trọng Yên Nhi đột nhiên tỉnh giấc. Nàng vừa muốn bật dậy la lên, nhưng lại đập vào mũi này là hơi thở mát lạnh của cỏ cây liền làm nàng khóe miệng cong lên an tĩnh nằm ở trên giường làm bộ ngủ say. Phát hiện Trọng Yên Nhi đang ngủ say, cũng không có bị thanh âm khi nãy đánh thức, Lưu Lê khom lưng cất cây chủy thủ vào trong giày, cởi bỏ áo ngoài, nới lỏng miếng vải nịt ngực, giơ tay nhấc chân tận lực bò lên trên giường của Trọng Yên Nhi. "Ưm.." Chân của Trọng Yên Nhi bị Lưu Lê không cẩn thận đè lên một chút, không tự chủ phát ra âm thanh. Lưu Lê sợ nàng thức tỉnh sau đó đem mình biến thành tặc nhân mà lớn tiếng kêu người, lúc này mới nhanh chóng nhào lên trên người của nàng, bịt miệng nàng lại, nhỏ giọng nói: "Đừng kêu, là ta....Lưu Lê.". "Ô..ô..ô..." Trọng Yên Nhi dùng sức mà gật đầu, nàng rất muốn nói cho Lưu Lê biết nàng đã sớm biết người tiến vào là nàng, nàng cũng rất muốn nói nàng không phải cố ý kêu ra tiếng, nàng cũng muốn nói rằng bị Lưu Lê đè ép lên người như vậy thật sự rất không thoải mái, rất không thoải mái a. Lưu Lê buông tay đang che miệng của Trọng Yên Nhi ra, hoàn toàn không có sự tự giác từ trên người nàng lui xuống, hai mắt chỉ mở to cố nhìn lấy gương mặt mơ hồ của Trọng Yên Nhi, nói: "Gian phòng kia của ta thật sự thối qua...cho nên...cho nên mới chạy tới đây. Dù sao hai ta cũng là nữ tử, ngủ chung một chỗ...cũng không có gì lớn." "Nữ tử cùng nữ tử ngủ chung một chỗ, thật không có gì lớn sao?" Trọng Yên Nhi bị nàng áp bộ mặt nóng rang, nếu giờ phút này gian phòng có đốt nến, nhất định có thể nhìn thấy nàng kia hai má đang đỏ hồng như cà chua. "Ta cũng sẽ không đối với người làm những thứ kia, dĩ nhiên sẽ không có gì lớn." Lưu Lê rốt cuộc cũng phát hiện tư thế hiện giờ quá mức mập mờ, từ từ di chuyển từ trên người nàng đi xuống, nghiêng người xuống: "Ta cũng là vì gian phòng kia có mùi vị quá khó chịu nên mới tới đây, thật sự là thối vô cùng." Nói dối một khi đã điêu luyện thì ngay cả bản nháp cũng không cần, vì vậy Lưu Lê cũng cố gắng thử sức nói dối thử xem. Chẳng qua lời nói dối của nàng quá mức không ăn nhập, xem như là tiểu hài tử thì nhìn cũng biết phòng hảo hạng của lữ quán cho tới bây giờ luôn được người khác quét dọn sạch sẽ. Nàng lại bịa chuyện gian phòng kia quá thối. Trọng Yên Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên nhích tới gần ôm lấy Lưu Lê vào trong ngực của nàng, nói: "Người đã nói gian phòng kia quá thối chính là quá thối sao, Lưu Lê, Yên Nhi đã nói, Yên Nhi không phải là cô gái có thể mặc cho người khác đùa giỡn. Yên Nhi tin tưởng ngươi là người thông minh, rất nhiều chuyện không cần nói cũng có thể hiểu rõ." Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của Lưu Lê, mục đích chẳng qua là làm cho nàng hiểu, giọng nói rất chân thành nói cho nàng biết. "Yên Nhi, chờ một ngày nào đó, ta sẽ nói cho ngươi biết quá khứ của ta." Lưu Lê khẽ thở dài, nên tới chung quy cũng sẽ tới, muốn trốn cũng trốn không thoát, nàng cuối cùng cũng phải đối diện. "Ngày mai ra ngoài, liền đem quá khứ kia nói cho ta nghe a." "Cũng được." Lưu Lê cười cười, không có đẩy nàng ra. Thân thể của Trọng Yên Nhi làm cho nàng thật ấm áp, ôm nàng thật chặt vào người. Lưu Lê ở trên trán nàng khẽ dựa vào, nhẹ nói: "Ngủ ngon, ngày mai ngươi có thể sẽ nghe về chuyện trong quá khứ của ta." "Ngủ ngon, ta sẽ thật tâm lắng nghe." Trọng Yên Nhi để đầu chôn vào lồng ngực của nàng, âm thanh có chút lười biếng, ánh mặt trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai người đang ở trên giường từ từ đi vào mộng đẹp.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79
Chương sau