Chương trước
Chương sau
Đã không còn là sáng sớm, trên đường phố của Lạc Tĩnh thành bày bán đầy những thứ đồ, quang cảnh hoàn toàn là hàng hóa khắp nơi. Người bán hàng rong không ngừng gào thét nhằm lôi kéo sự chú ý của người qua đường, mong họ sẽ dừng bước trước gian hàng của mình.
Lưu Lê không có chiết phiến trong tay, vậy nên cũng không có biện pháp bắt chước những công tử kia văn nhã quạt chiết phiến đi lại giữa ngã tư đường. Nàng chẳng qua là chắp tay sau lưng đi lại chậm rãi, dùng con mắt của một người hiện đại mà thưởng thức những đồ vật cổ kính, tiện đó cũng so sánh bố trí của tửu quán nhỏ nàng vừa mua với Lâm Lập tửu lâu xa hoa gần đó. Nàng phát hiện nơi này cùng những cảnh phim trêи TV không kém hoa lệ bao nhiêu, chỉ khác duy nhất một thứ: Đó là phim ảnh nàng từng xem qua màn ảnh, mà hiện tại nàng là thật sự rõ ràng đứng ở đường phố náo nhiệt thời cổ đại.
Bâng quơ đi tới bên phải của hai tòa sư tử đá cao lớn, Lưu Lê bước vào một tửu quán vắng vẻ, khách nhân ít đến đáng thương. Bên trong tửu quán bày bàn trúc ghế trúc nhỏ thấp, làm cho người ta có cảm giác ấm cúng tự nhiên. Sở dĩ Lưu Lê lựa chọn nơi này cũng vì nội thất bên trong toàn bộ làm từ trúc. Chưởng quỹ tửu quán đang đứng trong quầy lấy tay chống cằm nhìn rõ dáng vẻ buồn ngủ chán nản. Làm ăn không tốt, trừ ngáp ngủ, hắn còn có thể làm gì khác giết thời gian a.
Đi lên trước quầy dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn gỗ, chủ quán thấy Lưu Lê liền dụi dụi hai mắt, trưng ra nụ cười đầy hữu hảo
Nàng cũng không quanh co lòng vòng mà rất ngắn gọn dứt khoát nói với chưởng quỹ: "Lão bản, ta muốn mua tửu quán này của ngươi, có thể thương lượng một chút không?"
"A? Công tử vừa mới nói cái gì thế?" Chưỡng quỹ không kịp phản ứng, hắn xem xét Lưu Lê thật lâu cuối cùng khẽ mở miệng, tựa hồ đang đợi Lưu Lê nhắc lại lời vừa nói. "Ta nói là, ta muốn mua lại tửu quán này, không biết có thể nói chuyện với lão bản ngươi một chút được hay không?" Lưu Lê nhắc lại.
"Mua tửu quán này của ta?!" Chưởng quỹ mở miệng mấp máy một chút liền phản ứng, vội vàng nhiễu ra nụ cười tươi rói trên mặt, hướng Lưu Lê làm động tác mời: "Đến, công tử. Chúng ta ngồi xuống từ từ nói, từ từ nói"
Kéo Lưu Lê qua ngồi xuống ghế trúc lại rót cho Lưu Lê một chén trà lạnh rồi nói: "Không giấu gì công tử, tửu quán này của ta lâu ngày làm ăn kém, đã sớm tính toán muốn bán đi nhưng hết lần này tới lần khác không ai nguyện ý mua. Hôm nay công tử đã ngỏ lời muốn mua, ta cũng không ra giá cao làm khó, giá này... công tử nghĩ sao?"
Chưởng quỹ vừa nói vừa giơ ra mấy ngón tay, trên mặt ý cười không giảm. "Có thể chấp nhận được, bất quá ta muốn những đồ nội thất kia vẫn giữ nguyên."
"Đương nhiên đương nhiên. Tửu quán này từ giờ đã là của công tử, ta giữ lại những thứ này làm gì chứ. Cái này... công tử, nếu như ngài có thể, vậy chúng ta hãy thanh toán toàn bộ số tiền, khế ước của quán ta đều giữ tại đây." Chủ quán cười có chút lúng túng, không dám đem nguyên nhân mình đang túng thiếu nói cho Lưu Lê.
"Dĩ nhiên có thể, chỗ này là 100 lượng ngân phiếu, bắt đầu từ ngày mai tửu quán này là của ta, ngươi không cần phải tới nữa." Lưu Lê móc ra một tấm ngân phiếu đưa cho hắn, nàng dĩ nhiên biết chưởng quỹ đang thiếu tiền.
"Dạ dạ dạ, đó là lẽ tự nhiên, công tử thật rộng rãi hào sảng!" Hai mắt chưởng quỹ sáng lên ngó chừng ngân phiếu trong tay Lưu Lê, quay người vào quầy lấy hết những khế ước sổ sách kia giao cho Lưu Lê sau đó vội vã đưa hai tay nhận lấy ngân phiếu, không ngừng khom lưng gật đầu, nói: "Công tử yên tâm, ta sẽ nhanh chóng dọn dẹp nơi này, bất quá công tử... Tửu quán này cũng có tiểu nhị và đầu bếp, vậy ngài có cần ta lưu bọn họ lại không?"
"Tùy ngươi, nếu ngươi muốn lưu thì cứ lưu, không muốn thì cứ mang bọn họ đi, ta không ép." Lưu Lê đem sập giấy cất vào trong ngực, đứng dậy đi ra cửa nói với chưởng quỹ: "Ngày mai sẽ có một chưởng quỹ mới tới đây, sáng mai ngươi cứ tới lần cuối, đem lời nhắn của ta truyền lại với chưởng quỹ mới tới. Ân... không còn chuyện gì vậy ta đi trước, công việc cứ đợi ngày mai nói sau."
"Hiểu hiểu, công tử ngài đi thong thả."
Tửu quán chưởng quỹ khách sáo nói, hai tay bưng ngân phiếu không ngừng cười khúc khích, còn đem lên miệng hôn vài lần. Lưu Lê mặt không chút biểu cảm liếc chưởng quỹ một cái, không nói thêm gì bước ra khỏi tửu quán. Trên đường phố cũng không phải quá đông đúc như lúc sáng sớm. Từ tửu quán đi ra Lưu Lê mới chú ý tới một khu nhà đồ sộ ngay đối diện, Lương Vương phủ.
Dĩ nhiên, nàng có chút kinh ngạc, nhưng nàng sở dĩ kinh ngạc không phải là vì vị Vương gia ở trong phủ kia, căn bản nàng với Tần triều này cũng không có nhiều khái niệm, chớ nói gì đến Tần triều tất cả có bao nhiêu vị Vương gia. Điều khiến nàng kinh ngạc chính là hai vị nữ tử chậm rãi đi ra từ vương phủ. Vị đi phía sau là một cô nương mặt thuần sắc lục y. Nàng đi phía trước mặc một thân bạch y, tay cầm bội kiếm, tóc mai dài mềm phất phơ trước ngực.
Ngũ quan nàng tinh sảo như hoa Tuyết Liên chỉ nở trên đỉnh Côn Lôn sơn, làm người đối diện không dám nhìn thẳng, bởi vì toàn thân nàng như tỏa ra khí tức trong trẻo lạnh lùng làm cho người ta không chịu được mà đem tầm mắt rời ra chỗ khác. Nếu nói có loại người chỉ có thể nhìn không thể chạm, nàng chính là loại này.
Chẳng qua là, Lưu Lê không giống những người khác. Nàng có lá gan cũng không nhỏ, ngay cả chết còn không sợ như thế nào lại quan tâm đến cái thứ khí tức trong trẻo lạnh lùng trêи người vị kia đây? Còn chưa nói nhan sắc như vậy cũng đủ làm Lưu Lê cảm nhận được chút vị chua, nhan sắc đáng ghen tị như vậy! Để xem ngươi được đến đâu. Lưu Lê nheo mắt bĩu môi chắp tay sau lưng, nàng không có tiến lên, chẳng qua là đứng nguyên tại trước đường, chắn lối vị nữ tử kia.
Lại gần một chút, trong lòng không thể không cảm thán trên thế gian này tại sao lại tồn tại một người có khí chất lạnh như vậy đây?
"Uy! Nhìn cái gì vậy! Nhìn nữa ta móc hai con mắt ngươi xuống!" Lục y nữ tử phía sau liền bước nhanh tới trước mặt Lưu Lê, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Lưu Lê, làm động tác muốn móc mắt nàng.
"Vị cô nương này, ta có nhìn ngươi sao? Cho dù có người muốn móc mắt ta cũng không đến lượt cô nương đây, không phải sao? Ta nhìn là nhìn vị cô nương phía sau ngươi a, nếu muốn móc mắt ta hẳn là vị kia nên móc mới đúng. Hơn nữa ai ai cũng muốn thưởng thức cái đẹp, vị cô nương kia đẹp như thế ta không nhìn chẳng nhẽ nhìn ngươi sao?" Lưu Lê bước một bước dài, mặt không chút thay đổi nhìn bạch y nữ tử, hoàn toàn giả vờ không để ý đến lục y cô nương kia.
"Ngươi...!" Lục y nữ tử lui về che trước mặt Lưu Lê, ánh mắt tựa như còn trừng lớn hơn hồi nãy, gần như thét lên: "Cung chủ chúng ta là người để cho loại đăng đồ tử như ngươi có thể nhìn sao! Nhìn nữa cẩn thận ta dùng một kiếm chọc mù mắt ngươi! Không đúng, ngay cả lưỡi ngươi ta cũng cắt rụng!"
"Ngươi một lần muốn dùng tay móc mắt ta, một lần lại muốn dùng kiếm chọc mù mắt cắt lưỡi ta. Ta nói cô nương như ngươi tại sao lại độc ác lỗ mãng như vậy đây? Đầu óc ta ngu dốt, thực sự không hiểu nổi cô nương rốt cuộc muốn làm gì ta a.... Vậy bây giờ, ta lại nhớ ra một câu nói này, liệu có nên nói cho hai vị cô nương nghe đây?"
"Nói cái gì!"
"Khổng tước xòe đuôi!..." Lưu Lê vén khóe miệng, ánh mắt sắc liếc qua hai vị nữ tử nói tiếp: "Các ngươi a, tự mình đa tình!"
"Ngươi!!"
"Vân Thường, đừng bát nháo, chúng ta đi." Đang lúc lục y cô nương định rút kiếm liền nghe thấy vị bạch ý nữ tử phía sau lạnh lùng mở miệng, giọng nói không có nửa điểm ra lệnh lại làm người khác cảm nhận rõ ràng áp lực vô hình.
Chỉ thấy bạch ý nữ tử kia nhàn nhạt liếc Lưu Lê một cái, tay nới lỏng bội kiếm quay sang lục y nữ tử cười nhẹ một tiếng. Một cái cười khẽ cũng đủ làm cho Lưu Lê ngay lập tức quên mất ý định làm nàng bẽ mặt, ánh mắt tựa như ánh lên vài tia sáng.
Một lúc lâu sau, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai vị nữ tử kia nữa, Lưu Lê mới khôi phục lại từ trạng thái ngây người khi nãy. Nàng bỗng nhiên không hiểu sao ý vị thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn không mây phía trên, theo đường cũ chậm rãi quay trở về. Đi ngang qua Ôn Hương lâu bỗng một gương mặt quen thuộc lọt tầm mắt, một đôi mắt nhỏ hướng nàng nháy nháy, trên người mặc một cỗ áo vải màu xanh thanh thiên, thân ảnh ôn hòa nhỏ nhắn.
Lưu Lê nhìn cỗ thanh sam trước mắt từ trêи xuống dưới, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trước ngực nàng, có chút vui vẻ cảm thán: "Ngươi như vậy tốt rồi, không cần dùng vải bố thô ráp kia che đậy đặc thù nữ tử nữa. Nhìn thật đẹp nha. A, ta hiện nay cũng đã dần quen, không biết bao giờ mới có thể khôi phục nữ trang a..."
Lưu Lê thật tâm trạng nói, hoàn toàn không để ý đến gương mặt nhỏ trắng trẻo của Chết Bầm đã nhiễm một tầng đỏ ửng.
"Bang chủ, ta đã đặt hàng hóa xong xuôi, ngày mai có thể chuyển tới đây." Chết Bầm vừa nói vừa cúi đầu xuống nhìn ngực mình, theo bản năng khom lưng lại, che đậy xấu hổ.
"Ừ, ta đã mua tửu quán đối diện Lương vương phủ, bắt đầu từ ngày mai ngươi chính là trưởng quỹ tửu quán đó, để cho Thất Thẩm tới đó làm cùng ngươi, để nàng là đầu bếp đi. Sau đó ngươi tìm hai nữ khất dáng vẻ dễ nhìn lại có chút cơ trí, bổ nhiệm các nàng đến kinh doanh hai gian phấn son này.
Những người còn lại chia làm sao hôm qua ta đã nói qua, ngươi phân vào đúng vị trí là tốt rồi. Đúng rồi, ta đã nói tìm thêm mấy tên ăn mày trẻ tuổi một chút nghe ngóng tin tức trước Ôn Hương lâu, việc đến đâu rồi?"
"Hồi Bang chủ, đã tìm xong. Tề Nhạc cùng Lục Cửu bọn họ đã lên đường đi tìm ở khu vực ngoại thành, nhưng là Bang chủ... Trong bang chúng ta nhiều người như vậy, mặc dù có chỗ ăn chỗ ở, nhưng lương thực nếu không đủ làm sao bây giờ?" Chết Bầm mím môi, mặc dù nàng không rõ Lưu Lê tại sao muốn tìm người để mắt tới hoa khôi Trọng Yên Nhi kia nhưng từ nhỏ phụ thân đã dạy nàng, làm việc cho người khác đừng bao giờ hỏi những điều không nên hỏi. Rất rõ ràng, chuyện này chính là chuyện không nên hỏi.
"Để ta tìm công tượng xây một gian nhà lớn, lấy làm nơi trữ lương thực và nấu cơm Thỉnh Thoảng Thấy là tốt rồi. Chúng ta bây giờ trở về đi, lọc ra mấy tên chân tay nhanh nhẹn, dạy bọn họ chút bản lĩnh trộm đồ. Dù sao số tiền này sớm muộn gì cũng dùng hết, cho dù chúng ta làm ăn cũng không thể chắc rằng sẽ dư dả không thiếu.
Tìm mấy người thông minh nhanh nhẹn trộm tiền của những tên giàu có ác bá, thứ nhất có thể gián tiếp dạy dỗ bọn chúng, thứ hai lại vừa có thể duy trì bang và lấy làm tiền chi tiêu." Lưu Lê vỗ vỗ bả vai Chết Bầm, ý bảo nàng đem chuyện còn lại giao cho người trong cửa hàng, để nàng đi về cùng mình.
"Bang chủ nghĩ thật chu đáo." Chết Bầm đi bước nhỏ phía sau Lưu Lê, nhất định duy trì khoảng cách không cùng nàng đi song song. "Sau này ở trước mặt người ngoài không cần gọi ta Bang chủ, gọi ta công tử hay Lưu Lê là được rồi. Nếu cứ gọi Bang chủ như vậy e rằng không tiện, lại thật có khoảng cách. Chúng ta là bằng hữu, cũng như người nhà, cho nên nếu không cần phải xử lí chuyện trong bang thì ngươi muốn gọi gì liền gọi." Lưu Lê vừa nói vừa lui về phía sau đứng ngang hàng Chết Bầm, nói tiếp: "Còn nữa, không cần phải nhiều quy củ như vậy, vốn dĩ ta không phải người thích tự cao tự đại."
"Phải... Ta hiểu được, Bang... Công tử. Chết Bầm nhất định sẽ nhớ lời công tử, sau này chỉ cần công tử có việc muốn Chết Bầm làm, Chết Bầm chắc chắn sẽ tận lực hoàn thành." Chết Bầm cảm động, ngẩng đầu lên hướng Lưu Lê cười thật lớn, nói: "Công tử, Chết Bầm có thể biết được công tử thật là đời trước tích phúc phận. Sau này công tử chính là người thân của ta, chỉ cần công tử nói một câu, Chết Bầm nguyện ý vì công tử lên núi đao xuống biển lửa, tận phẫn chức trách."
"A....? À, tốt lắm tốt lắm, nghe ngươi nói ta yên tâm rồi, sau này hành động cho tốt. Mau đi nhanh, ta định hôm nay sẽ đào tạo qua một đội chuyện đi trộm đồ từ mấy tên cường hào đây." Lưu Lê sờ sờ đầu Chết Bầm, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm vui vẻ, nội tâm cũng phát ra cảm động. Giống như mình không hề cô đơn nữa, ngay cả mặt trời cũng trở nên phá lệ tươi sáng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.