Chương trước
Chương sau
Mộc Ca nhìn cành cây trên cây, lấy dao găm mang theo bên người, sau đó dựa theo trong tưởng tượng của mình chế ra cung tên đơn giản.
Động tác của cô rất nhanh, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ sẽ không có ai tin người mới được huấn luyện một tuần lại có bản lĩnh như vậy.
Trong năm phút cô đã hoàn thành chế tạo ra vũ khí, nhìn ba binh lính gần trước mắt, cô chờ đúng thời cơ liền giơ tay lên, một phát súng vang lên đồng thời cũng vút một tiếng, trên người hai binh lính lập tức ngã xuống.
Còn binh lính thứ ba không bị đánh trúng liền nhấc súng nhắm vào Mộc Ca, Mộc Ca tung người nhảy lên ngã vào bụi cỏ, hai gã binh lính tức giận dậm chân: “Mẹ nó, vậy mà lại bị con gái tiêu diệt."
“Thật mất mặt mà, Tam, nhờ cậu báo thù cho chúng tôi đấy."
Người được gọi là Tam gật đầu, sau đó đi về phía ban nãy Mộc Ca nhảy qua.
Mộc Ca trốn trong bụi cỏ, đợi khi bước chân anh ta áp sát thì đột nhiên một tay chống xuống đất cơ thể bay lên trời, Tam Tử bắn liên tiếp hai phát, nhưng toàn bộ đều rơi vào không trung mà nhớ vào có khe hở đó, Mộc Ca không hề khách khí bắn lại một phát, Tam Tử cứ như vậy mà vinh quang hy sinh.
"CMN!" Ba người đồng thời nổi giận, không ngờ con nhóc nhìn trông yếu ớt lại có thân thủ tốt như vậy.
Mộc Ca nhìn ba người họ: “Các người đã là người chết, nói nhiều sẽ vi phạm quy tắc, hơn nữa còn bị chị đây khinh bỉ cả đời.”
Mấy người họ nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, Mộc Ca đã chạy như bay, tốc độ kia thật sự làm cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Không bao lâu sau, Mục Tư Khải tới nơi, thấy binh lính của mình ngồi trên mặt đất, ai nấy đều cúi đầu, không cần nói cũng biết đây là bị người xử lý rồi.
Tuy rằng Mục Tư Khải muốn bắt được Mộc Ca nhưng cũng hiểu quy định, nên không hỏi nhiều, sau khi điều tra một lúc lâu liền đuổi theo hướng Mộc Ca chạy.
Lần này Mộc Ca không có ý định giao thủ với Mục Tư Khải nên đành phải chuồn đi, người giỏi nhất như anh ta không dễ dàng đối phó, nếu muốn đánh thắng trong một chiêu thì phải đánh bất ngờ.
Nhưng bây giờ anh ta chắc chắn muốn dạy dỗ mình, nên bây giờ nếu đánh trực tiếp, người thua thiệt chính là mình.
Một đường chạy như điên, nhớ đến Kiêu Mặc Hiên bảo mình ở chỗ đó chờ anh, trong lòng do dự có nên trở về xem sao không?
Nhưng cô nghĩ lại, Mục Tư Khải thông minh như vậy, lỡ như bị anh ta gặp phải, cũng không dễ thoát thân.
Bên này, Mục Tư Khải trở lại nơi Kiêu Mặc Hiên và Mộc Ca từng dừng lại, nhưng không thấy bóng dáng Mộc Ca, anh ta nhìn xung quanh: “Cô gái này đúng là có chút bản lĩnh.”
Năng lực điều tra của anh ta, ngoại trừ Kiêu Mặc Hiên ra thì có thể nói không ai sánh kịp, mà bây giờ ngay cả đuổi theo con gái cũng không đuổi kịp.
Mục Tư Khải im lặng vài giây rồi nói với binh lính phía sau: “Chúng ta đi thẳng đến mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ trước rồi nói sau.”
Nếu Mộc Ca thông minh như vậy, có bản lĩnh như vậy, e rằng không dễ dàng bắt được, mà thời gian của bọn họ không còn nhiều lắm, huống chi binh lính của anh ta đã tổn thất hơn phân nửa, vì vậy anh ta nhất định phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới được.
"Vâng."
Bên này hai người đi thẳng tới mục tiêu cuối cùng, Kiêu Mặc Hiên bên kia đang thảnh thơi ngồi ở trong xe chiến đấu quan sát chiến công.
Lúc trước anh rời đi, một là vì giải quyết người của Mục Tư Khải, hai là muốn xem năng lực tác chiến một mình của Mộc Ca, cùng phản ứng ứng phó với tình huống bất ngờ, về phần cô không nghe lời đã sớm nằm trong dự đoán của anh.
Nhưng điều nằm ngoài suy đoán của anh là không ngờ thân thủ và phản ứng của cô lại nhanh nhẹn như vậy, điều này làm cho anh rất bất ngờ và ngạc nhiên.
Ngay cả Phong Tử ở bên cạnh cũng không thể không tán thưởng: “Thật không nghĩ tới, bản lĩnh của con nhóc này lại giỏi như vậy.”
Hai người nhìn Mộc Ca trên màn hình, cô không ngừng chạy về phía trước, sau đó lại đột nhiên dừng bước, nhìn dưới chân với vẻ mặt rối rắm.
Kiêu Mặc Hiên nhướng mày, phía dưới là một dòng suối nhỏ, tuy rằng không lớn nhưng cũng rất khó vượt qua, cách duy nhất chính là chảy nước qua sông hoặc bơi qua.
Nhưng Mộc Ca trên màn hình lại dừng bước, đầu tiên là nhìn chung quanh, rồi tìm một cây gậy gỗ cẩn thận đi thăm dò độ sâu của dòng suối.
Khóe miệng Phong Tử khẽ co giật: “Không phải chứ, cô ấy sợ nước à?”
Kiêu Mặc Hiên tối sầm mặt nhìn anh ta một cái, hiển nhiên cảm thấy anh ta đang nói nhảm, nếu cô không sợ nước thì cần gì phải cẩn thận như vậy?
Phong Tử vội vàng câm miệng, Kiêu Mặc Hiên tiếp tục nhìn màn hình, anh muốn biết cô sẽ làm như thế nào?
Mộc Ca cầm gậy gỗ thăm dò nước sâu cạn, bên bờ vẫn ổn vì chỉ sâu bằng đầu gối, nhưng càng đi tới càng sâu, sâu đến mức cô không dám đi về phía trước chỉ có thể lùi ra phía sau.
Mộc Ca trở lại bên bờ, lẩm bẩm: “Mẹ nó, đất liền bằng phẳng vậy lại lòi ra một dòng suối nhỏ, như vậy chẳng phải chặt đứt đường lui của mình sao?”
Trên mặt Kiêu Mặc Hiên xuất hiện một tia nghiêm túc, đối với một người lính mà nhất là lính như bọn họ, không thể có một nhược điểm trí mạng nào, bây giờ xem ra, nhược điểm của Mộc Ca là sợ nước.
"Hình như trong tiềm thức của cô ấy có mâu thuẫn với nguồn nước sâu."
Kiêu Mặc Hiên không lên tiếng mà tiếp tục nhìn Mộc Ca trên màn hình.
Mộc Ca tiếp tục lảm nhảm: “Ai, trước mắt có dòng suối nhỏ, phía sau thì sắp có người đến. Tôi nói này ông trời, ông nhìn xem tôi, người gặp người yêu hoa thấy hoa nở mà ông không thể cử một thần tiên đến cứu tôi sao, đúng là không biết suy nghĩ mà."
“Phụt... con nhóc này." Phong Tử không nhịn được cười ra tiếng.
Kiêu Mặc Hiên lại liếc mắt qua, Phong Tử câm miệng lần thứ hai.
Kiêu Mặc Hiên ngón tay gõ vài cái mặt bàn, sau đó lên tiếng: “Sau này tôi sẽ huấn luyện cô ấy."
“Vâng." Phong Tử biết, thông qua biểu hiện của Mộc Ca hôm nay, đại đội trưởng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, dù sao cô cũng xuất sắc như vậy.
"Bây giờ mang theo người của cậu, trong vòng một giờ tiêu diệt hết địch." Nếu không phải muốn nhìn bản lĩnh của Mộc Ca thì sao anh lại lãng phí nhiều thời gian như vậy.
“Khiến bọn họ thất bại dễ dàng như vậy, Mục Tư Khải trở về sẽ phải hộc máu."
"Có liên quan đến cậu à?”
"Tôi đi làm ngay."
Sau khi Phong Tử rời đi, Kiêu Mặc Hiên cũng đứng dậy rời đi, khoảng hơn mười phút sau liền tìm được Mộc Ca nằm trong bụi cỏ phơi nắng.
Lúc Mộc Ca phản ứng lại, anh đã ở bên cạnh: “Mẹ nó, bản lĩnh xuất quỷ nhập thần của anh thật sự khiến tôi đây phải hít khói."
Kiêu Mặc Hiên giơ tay khẽ gõ đầu cô: “Nói đi, vì sao không nghe lời tôi?"
Mộc Ca giương mắt nhìn anh: “Anh đã nhìn thấy hết, mà còn đến hỏi tôi?”
Kiêu Mặc Hiên ngồi xuống bên cạnh cô: “Em sợ nước à?”
“Nhìn thấy còn hỏi?” Mộc Ca vừa rồi còn không xác định anh biết hết, nhưng sau khi anh hỏi ra những lời này cô liền xác định.
"Sau khi trở về, tôi huấn luyện trị liệu cho em."
Mộc Ca chợt ngồi dậy, sau đó giơ tay nói: “Tôi không muốn, nếu như anh cứ ép tôi, vậy tôi sẽ lựa chọn rời khỏi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.