Khi thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình lần thứ hai, Mộc Ca chợt đưa hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, bày ra dáng vẻ thẹn thùng nói: “Kiêu Mặc Hiên, anh nói xem có phải bọn họ cảm thấy tôi rất quyến rũ, rất đặc biệt cho nên luôn nhìn tôi không?”
Kiêu Mặc Hiên tối sầm mặt lại: “Mộc Ca em đừng có làm mất hết mặt mũi của tôi.”
“Xì, tôi đứng ở bên cạnh anh là giúp anh thêm toả sáng đó. Với độ tuổi, vẻ ngoài và dáng người này, còn có da thịt non nớt phấn nộn của tôi, tên mù nào nói làm anh mất mặt hả?” Mộc Ca không phục liếc anh một cái.
Kiêu Mặc Hiên nhíu mày: “Đó là do em không mang theo gương trong người.”
“Cút!” Mộc Ca thật sự không muốn nói với anh thêm một câu nào nữa.
Mọi người vốn tưởng rằng Mộc Ca quát như vậy sẽ bị Kiêu Mặc Hiên xử lý, nhưng không ngờ Kiêu Mặc Hiên lại không hề phản ứng mà ngồi xuống đối diện cô, thậm chí còn bị mắng một câu cút!
Tất cả mọi người nhìn lẫn nhau, mặc dù không biết bọn họ có quan hệ gì, nhưng có thể chắc chắn Kiêu Mặc Hiên rất yêu chiều cô gái này.
Lúc Phong Tử và Uy Hàm đi vào, bọn họ mới khôi phục lại bình thường, Mục Tư Lăng đi theo bên cạnh bọn họ, vừa vào liền thấy hai người Kiêu Mặc Hiên và Mộc Ca.
Trong lòng Phong Tử vẫn luôn run rẩy khi Mục Tư Lăng đi theo bọn họ, bởi vì anh ta rất hiểu Kiêu Mặc Hiên, anh rất chán ghét phụ nữ mưu mô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-ep-hon-quan-thieu-cuc-sung-vo/465105/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.