Kinh Nguyên nghe Kiêu Mặc Hiên nói vậy, lập tức không chút do dự nói: “Nếu thật sự có nơi như vậy, dì giơ hai tay tán thành."
Mộc Ca vừa nghe thấy vậy lập tức lên tiếng: “Dì à, dì cũng không hỏi người ta có muốn đi hay không mà đã đồng ý như vậy, còn giơ hai tay tán thành, không cảm thấy hơi qua loa quá rồi sao?"
“Có gì mà qua loa chứ, đừng nghĩ dì vừa mới quen Mặc Hiên. Dì tin mình sẽ không nhìn lầm cậu ấy, vì vậy cho dù cháu đi nơi nào, chỉ cần là nơi cậu ấy đề cử thì dì đều sẽ tin." Cũng không biết vì cái gì, Kinh Nguyên càng nhìn Kiêu Mặc Hiên này càng cảm thấy thuận mắt.
"Nhưng mà cháu không đồng ý." Tuy Kiêu Mặc Hiên không nói rõ ràng, nhưng cô tựa như có thể cảm giác được chỗ anh nói là nơi nào.
Cũng bởi vì như thế, cô mới một mực từ chối không muốn đi, không vì điều gì khác mà chỉ là không muốn đi, hơn nữa cô không yên lòng về dì, dù sao dì cũng vừa đối mặt với chuyện ly hôn, dù như thế nào cũng không yên tâm để cho dì một mình.
"Được rồi, dì hiểu suy nghĩ của cháy, chẳng phải do cháu lo lắng cho dì sao, dì đã nói rồi, dì sống một mình vẫn ổn, huống chi bây giờ cháu đã mua căn nhà này cho dì ở, cháu càng không có gì phải lo lắng mới đúng chứ." Kinh Nguyên thật lòng hy vọng tương lai Mộc Ca có thể thuận buồm xuôi gió, vì vậy bà không muốn bởi vì mình mà ngăn cản con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-ep-hon-quan-thieu-cuc-sung-vo/465095/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.