Mộc Ca mỉm cười tiếp nhận quần áo người phụ nữ đưa tới: “Vừa mới ngủ chung, cô nói xem có được tính đúng hay không?” Người phụ nữ không phải người khác, chính là bạn gái của Uy Hàm, Thanh Tâm Ngôn. Bởi vì người quen Kiêu Mặc Hiên đều biết anh rất chán ghét phụ nữ, thậm chí không thích bất cứ kẻ nào tới gần hoặc đụng chạm. Nhưng người phụ nữ này là chuyện gì vậy? Đã ngủ chung ư? Chẳng lẽ Kiêu Mặc Hiên đột nhiên đổi tính, có hứng thú với phụ nữ à? Nếu thật sự như vậy, cô ấy cảm thấy mình nên mua mấy trăm cái pháo, chúc mừng đại ca Kiêu mới được. Nói chứ, hai ông bà nhà họ Kiêu đều gấp đến điên rồi, vì có thể khiến con trai sinh cháu nối dõi cũng đã dùng mọi thủ đoạn, nhưng đáng tiếc là con trai xúi quẩy của bọn họ không mắc lừa. Nhưng mà bây giờ lại không hề báo trước mà ngủ với cô gái này rồi ư? Mộc Ca xem nhẹ kinh ngạc trong mắt cô ấy, cầm quần áo đi về phía phòng thử quần áo, còn Thanh Tâm Ngôn đứng ở bên này cầm lấy điện thoại di động gọi cho Phong Tử: “Này, đại ca của các người có vấn đề gì vậy? Đột nhiên đổi tính rồi vậy?” Hai mươi chín năm qua anh vẫn luôn thanh tâm quả dục, chưa bao giờ có ý nghĩ gì với phụ nữ, thậm chí các cô còn nghĩ phương diện kia của anh có vấn đề, nhưng chuyện đột ngột này là sao vậy? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô gái này đúng là rất xinh đẹp, da trắng nõn, ngũ quan nhỏ nhắn, đoan chính, dáng người có lồi có lõm, vóc người tầm một mét sáu tám, tuy đứng ở bên cạnh Kiêu Mặc Hiên có vẻ thấp hơn một chút, nhưng đứng ở trong đống người phụ nữ, tuyệt đối không kém. “Người nào có thể đoán được suy nghĩ của đại ca chứ?” "Con nhóc này có lai lịch thế nào vậy?" "Đơn giản sạch sẽ." Đây là kết luận của Phong Tử sau khi điều tra tư liệu của Mộc Ca. "Nói vậy chẳng khác gì không nói, ý của tôi là sao lại quen biết được?" Phong Tử suy nghĩ một chút, nếu như nói Mộc Ca dựng thẳng ngón giữa với đại ca, hơn nữa sau khi bị ghét bỏ thì bị đại ca tức giận xách về nhà, anh ta có bị đại ca ném đến Châu Phi hay không? "Nói đi, đang nghĩ gì thế?" Đợi nửa ngày cũng không thấy Phong Tử trả lời, Thanh Tâm Ngôn hơi sốt ruột. "Ngày hôm qua tình cờ gặp nhau, chi tiết cụ thể thì không rõ ràng lắm." "Đừng có lừa tôi, nếu cậu không biết chuyện của cậu ấy thì còn ai biết nữa?" "Biết cũng chẳng khác nào không biết, chị cũng đừng hỏi nữa." "Được, tha cho cậu một mạng." "Cảm ơn." Thanh Tâm Ngôn cất điện thoại di động, vừa khéo Mộc Ca thay quần áo từ bên trong đi ra: “Phiền cô bọc áo tắm này lại giúp tôi, tôi phải mang về.” Mặc dù quần áo này không phải của cô, nhưng mặc rất thoải mái, hơn nữa cảm giác không tệ, tuy rằng không gắn mác thương hiệu gì, nhưng cô biết nhất định rất đắt, vì vậy không thể tùy ý vứt bỏ. Thanh Tâm Ngôn mỉm cười đưa túi giấy cho cô: "Tôi tên là Thanh Tâm Ngôn.” "Mộc Ca." "Đây là danh thϊếp của tôi, sau này có nhu cầu gì cô có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào." Thanh Tâm Ngôn đưa danh thϊếp của mình cho cô. Mộc Ca rất lễ phép đưa hai tay nhận: “Cám ơn, tôi không có danh thϊếp, nếu không ghét bỏ, cho tôi thêm wechat của cô là được rồi.” "Người mà Kiêu Mặc Hiên nhìn trúng, tôi sao có thể ghét bỏ chứ." Nói xong hai người lấy điện thoại di động ra, thêm wechat của nhau. "Vậy tôi đi trước, hôm nay cám ơn cô đã chọn đồ giúp tôi, tôi rất thích." Mộc Ca chỉ trang phục cô ấy chọn cho mình. "Thích là tốt rồi, lần sau có cần gì cứ việc đến." "Vâng, tạm biệt." Mộc Ca mỉm cười vẫy tay với cô ta, sau đó sải bước đi ra ngoài. Thanh Tâm Ngôn tiễn người ra ngoài cửa, cười với Kiêu Mặc Hiên trong xe. Kiêu Mặc Hiên bấm còi, đợi Mộc Ca lên xe sau đó đạp chân ga, nhanh chóng biến mất ở cửa hàng Thanh Tâm Ngôn. Mộc Ca lên xe nhìn con đường phía trước: “Đưa tôi tới trạm xe buýt là được rồi, tôi tự đi học.” Kiêu Mặc Hiên không để ý tới lời nói của cô, ném tài liệu mà Phong Tử đã điều tra cho cô, Mộc Ca cầm lấy cúi đầu nhìn: “Mẹ nó, anh điều tra tôi à? Có cần đến mức vậy không?” "Điều tra là để hợp tác tốt hơn, nếu không biết ngọn ngành thì làm sao có thể tìm cô?" Phụ nữ muốn tới gần anh quá nhiều, hơn nữa những người phụ nữ này phần lớn đều là vì làm cho người khác, tới gần anh thật ra không chỉ cần tình yêu của anh mà còn có mục đích khác. Vì vậy khi Mộc Ca khiến anh chú ý, anh cũng đã suy nghĩ đến mục đích của cô, sau khi Phong Tử điều tra tất cả về cô, anh mới yên lòng. "Tôi nói anh này, anh điều tra tôi rõ ràng, nhưng tôi lại không hoàn toàn biết gì về anh, anh cảm thấy vậy có công bằng không?" Trong lòng Mộc Ca khó chịu, cảm thấy người đàn ông này thật đúng là đáng ghét. "Cô chỉ cần biết, bắt đầu từ giờ trở đi cô là người phụ nữ của Kiêu Mặc Hiên tôi là đủ rồi, những thứ khác cô không cần biết." Mộc Ca nhìn sườn mặt anh, cảm thấy anh quá bá đạo: “Kiêu Mặc Hiên, cái tên này coi như không tệ, nhưng may là năng lực đàn ông của anh không quá bá đạo như tính tình của anh, bằng không có cho hai mươi triệu cũng không kiếm được lời.” Kiêu Mặc Hiên lạnh lùng nhìn cô: “Nếu như cô cần, có thể thử chức năng đàn ông của tôi xem có được hay không?” "Thôi, thế giới này lớn như vậy, người phụ nữ thích anh chắc cũng không ít đâu, cho nên anh muốn ấy ấy với ai thì ấy ấy với người đó đi, chỉ có đừng có tới tìm tôi, nếu không hợp đồng này của chúng ta dừng lại ở đây." "Sao hả, không muốn kiếm tiền nữa à?" Nếu như không phải sợ mình quá mức trực tiếp, sợ cô thề sống chết không theo, anh cần gì phải uyển chuyển với cô như vậy? "Muốn chứ, ai mà không muốn kiếm tiền chứ, chỉ là có loại tiền không thể kiếm được, nếu không thì dù có mạng kiếm cũng không mạng dùng." Mặc dù Mộc Ca cô thích tiền nhưng cũng không đến mức mù quáng vì tiền. Kiêu Mặc Hiên gật đầu: “Tối nay sau khi tan học thì thu dọn đồ đạc, tôi sẽ cho người đến đón cô.” "Đón tôi làm gì? Không phải anh định cho tôi đến chỗ anh ở đấy chứ?" Tuy rằng nơi anh ở xa hoa thoải mái, nhưng nếu mỗi ngày đến chỗ của anh, cô sao có thể đi làm chứ? "Nếu không thì sao, cô muốn lấy tiền rồi bỏ trốn à?" Ngày hôm qua có cô ở bên cạnh, anh ngủ khá ngon, cho nên làm sao anh có thể để cô ở ngoài, làm khổ mình chứ? Kiêu Mặc Hiên nói một câu làm cho Mộc Ca không nói nên lời: “Được rồi, lấy tiền của người ta thì làm việc cho người ta, ở chung thì ở chung thôi, nhưng là sau khi tan học tôi phải đi làm, lúc nào về tôi cũng khó nói.” "Đi làm ư?" "Đương nhiên rồi, chúng ta đã thỏa thuận, anh không thể cản trở chuyện tôi đi làm." "Phải về nhà trước mười giờ tối." "Thành giao." Mộc Ca rất biết điều, anh đã đưa ra trước mười giờ về nhà thì đây chính là điểm giới hạn cuối cùng của anh, cho nên nói nhiều vô ích. Bọn họ đi tới cổng trường, Mộc Ca xuống xe phất phất tay với anh: “Tạm biệt, buổi tối gặp.” Kiêu Mặc Hiên gật đầu, nhìn cô đi vào cửa lớn, nhưng anh còn chưa lái xe rời đi thì đã thấy cô vội vàng đi về phía này với vẻ mặt lạnh như băng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]