Nghê Tiêu sửng sờ nhìn người đàn ông trước mặt, nếu nói Đan Diệc Thần là một ngọn lửa được gọt dũa tỉ mỉ, thì người đàn ông có khuôn mặt tương tự anh mấy phần chính là một khối băng, lạnh lùng, trầm mặc, nhưng khí thế bức người.
Đàn ông nhà họ Đan quả nhiên có lực sát thương bẩm sinh.
Cô cúi đầu né tránh ánh mắt sắc bén của Đan Diệc Thuyên, trong lòng không khỏi nhớ tới vụ kiện mình thắng cách đó không lâu, âm thầm mắng mình, tại sao có thể quên anh ta cũng tới bệnh viện
“Đan trưởng quan, cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi chỉ là một người vô danh tiểu tốt, làm sao có thể để anh nghe danh đã lâu chứ, haha…”
Nghê Tiêu cười gượng, sau đó nhìn trái, nhìn phải:
“Ôi, người bạn đến đón tôi xuất viện cũng sắp đến rồi?. Đâu rồi nhỉ?”
Cô giả vờ giả vịt nhiệt tình vẫy tay với người nào đấy trong số những người đi đường cách mình 5m:
“Này, này, Diệp Miêu Miêu, tớ ở đây”
Vừa quay đầu đã nhìn thấy Đan Diệc Thuyên vẫn nhàn nhạt nhìn bản thân mình, khuôn mặt tràn ngập áy náy:
“Đan trưởng quan, ngại quá, tôi còn có việc phải đi trước”
Người đàn ông mặt lạnh này không dễ chọc, trước hết vẫn nên chuồn lẹ thì hơn.
Nghê Tiêu không chờ Đan Diệc Thuyên nói chuyện đã vùi đầu chạy về phía trước, nhưng mới đi được 3 bước, chợt nghe thanh âm quen thuộc ở phía sau vang lên:
“Nghê Tiêu, cậu chạy bên đó làm gì?. Tớ ở bên này”
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-du-do-nu-luat-su-xinh-dep-cua-tu-lenh/2325423/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.