“Em còn đẹp hơn cầu vồng ngoài kia” Anh nói nhỏ.
Đây có thể xem là lời tỏ tình của anh ấy không?. Mãi cho đến khi Trần Thiệu Dương rời đi, Nghê Tiêu vẫn ở trong trạng thái ngây ngốc, khiếp sợ. Trần Thiệu Dương hôn cô, cô luôn thích được anh hôn, nhưng không biết vì sao lúc ấy cô không cảm thấy vui nổi, ngược lại còn cảm thấy chột dạ?.
Cuối cùng, cảm giác của cô giống như mình vừa mới … vượt quá giới hạn ở bên ngoài!
Nghê Tiêu ôm lấy đầu kêu rên một tiếng, có phải cô nên đi đến khoa tâm thần tìm bác sĩ lấy thuốc không?.
…
Ngày đó Nghê Tiêu xuất viện, người đến đón cô là Đan Diệc Thần, anh bỏ hai tay vào trong túi, lười nhát đứng ở bên cạnh xe, đôi mắt yên tĩnh nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng Nghê Tiêu chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đan Diệc Thần, cô thầm mắng bản thân mình vô dụng, cô đâu có làm gì sai, tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt của anh ta?.
Đan Diệc Thần cũng không phát hiện cô có điều gì không thích hợp, rất chăm sóc, đưa cô trở về Nghê gia.
Cô suy nghĩ, lại cảm thấy hơi buồn bực, anh ta đường đường là một tư lệnh, làm tài xế cho mình thật không tốt, vì thế cười gượng nói cảm ơn.
Sau khi cô xuống xe, cửa xe đột nhiên hạ xuống, Đan Diệc Thần nhìn bóng lưng gầy gò của cô, thản nhiên nói: “Nghê Tiêu, lần sau không cho phép em bị bệnh”
Nghê Tiêu hơi cảm động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-du-do-nu-luat-su-xinh-dep-cua-tu-lenh/2325411/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.