Chương trước
Chương sau
“Em còn đẹp hơn cầu vồng ngoài kia” Anh nói nhỏ.

Đây có thể xem là lời tỏ tình của anh ấy không?. Mãi cho đến khi Trần Thiệu Dương rời đi, Nghê Tiêu vẫn ở trong trạng thái ngây ngốc, khiếp sợ. Trần Thiệu Dương hôn cô, cô luôn thích được anh hôn, nhưng không biết vì sao lúc ấy cô không cảm thấy vui nổi, ngược lại còn cảm thấy chột dạ?.

Cuối cùng, cảm giác của cô giống như mình vừa mới … vượt quá giới hạn ở bên ngoài!

Nghê Tiêu ôm lấy đầu kêu rên một tiếng, có phải cô nên đi đến khoa tâm thần tìm bác sĩ lấy thuốc không?.



Ngày đó Nghê Tiêu xuất viện, người đến đón cô là Đan Diệc Thần, anh bỏ hai tay vào trong túi, lười nhát đứng ở bên cạnh xe, đôi mắt yên tĩnh nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng Nghê Tiêu chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đan Diệc Thần, cô thầm mắng bản thân mình vô dụng, cô đâu có làm gì sai, tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt của anh ta?.

Đan Diệc Thần cũng không phát hiện cô có điều gì không thích hợp, rất chăm sóc, đưa cô trở về Nghê gia.

Cô suy nghĩ, lại cảm thấy hơi buồn bực, anh ta đường đường là một tư lệnh, làm tài xế cho mình thật không tốt, vì thế cười gượng nói cảm ơn.

Sau khi cô xuống xe, cửa xe đột nhiên hạ xuống, Đan Diệc Thần nhìn bóng lưng gầy gò của cô, thản nhiên nói: “Nghê Tiêu, lần sau không cho phép em bị bệnh”

Nghê Tiêu hơi cảm động quay đầu, thấy vẻ mặt ghét bỏ của Đan Diệc Thần nhìn mình, lại bổ thêm một câu:

“Em xem ngực của cô gầy đến không thấy nữa rồi”

“Ầm”.

Nghê Tiêu cảm thấy nổi trận lôi đình, mơ hồ có cảm giác lửa cháy lan đồng cỏ.

**

Trong rừng, mùi khói thuốc súng nồng đậm vừa mới tản đi, nhóm binh lính bị ép buộc diễn tập mệt mỏi hết sức, tựa người vào bên gốc cây thở dốc, một chiếc xe Jeep vội vàng lái vào đây, một viên cảnh vệ từ trên xe nhảy xuống, ánh mắt thông minh chú ý tới Đan Diệc Thần trong đám đông.

“Báo cáo quân trưởng!. Quân khu có điện báo, mời quân trưởng sau khi diễn tập quân sự xong thì lập tức trở về”

“Lên xe”. Đan Diệc Thần nhảy lên xe, xóc nảy cả dọc đường, đi về hướng quân khu.

Còn chưa kịp đi tới cửa, đã nghe bên trong truyền đến tiếng cười vang dội, Đan Diệc Thần nghe ra là thanh âm của thư ký Mã Trường Thanh, nhất thời nhíu mày.

Xốc màn cửa lên, thư ký Mã đã nhiệt tình chào đón: “Diệc Thần à, chúc mừng cậu diễn tập quân sự lần này đã toàn thắng, quả nhiên bây giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi a”

Ông ta chậc chậc khen ngợi, ánh mắt khôn khéo đánh giá Đan Diệc Thần từ trên xuống dưới, dáng vẻ càng nhìn càng hài lòng.

Đan Diệc Thần cởi bao tay màu trắng, ném xuống ghế tựa nói: “Thư ký Mã, có chuyện gì cứ nói thẳng đi”

Vị thư ký Mã này từ trước đến nay nếu như không có chuyện gì, ông ta cũng không đến đây.

Thư ký Mã lắc đầu cười: “Tôi có thể có chuyện lớn gì?. Chỉ là muốn đến nhắc nhở cậu một tiếng, buổi tối trong quân khu có biểu diễn, cậu nhất định phải tới, đừng quên đấy.”

Nhìn Mã Trường Thanh đi ra ngoài, ánh mắt Đan Diệc Thần lạnh buốt nhìn về phía viên cảnh vệ ở bên cạnh, viên cảnh vệ sợ tới mức run rẩy, lùi về phía sau 2 bước đáng thương tội nghiệp nói:

“Trưởng quan, không liên quan đến tôi, tôi cũng không biết thư ký Mã tới…”

Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của Mã Trường Thanh chính là được làm ông mai, nhóm binh lính trong quân khu hằng năm đều đóng quân ở bên ngoài, chung thân đại sự là một vấn đề khó khăn, bởi vậy mỗi năm, hội biểu diễn trong quân khu đã trở thành đại hội xem mắt trá hình của nhóm binh sĩ.

Anh rửa mặt, cầm lấy khăn lông lau lau nước, lúc này mới thản nhiên nói:

“Cậu còn độc thân?”

Viên cảnh vệ ngượng ngùng cười cười.

Hội diễn trong quân khu bắt đầu, những vũ công vốn nên thay quần áo từ lâu, nay họ lại cầm quần áo, mặt âm trầm tụ tập ở cùng một chỗ, căm giận nhìn chằm chằm cửa phòng hóa trang đang khép chặt.

Tổng cộng chỉ có một phòng hóa trang chuyên dụng, người giới thiệu ở bên ngoài đang dõng dạc giới thiệu sơ về chương trình, nhưng cánh cửa ấy vẫn chưa có dấu hiệu mở ra.

“Người bên trong là ai thế?. Thay quần áo có cần lâu vậy không?. Hay là ngủ luôn trong đó rồi?” Hứa Di nóng nảy mở miệng trước, cô là em gái của đội trưởng Hứa, đội trưởng Trần gần đây mới lập công, cho nên không ai dám trêu chọc em gái của anh ta, thấy có người mở miệng trước, cho nên có một số người lên tiếng phụ họa:

“Haiz, phòng hóa trang bị độc chiếm như vậy, tiết mục sắp bắt đầu rồi, phải làm sao bây giờ?”

Không bao lâu sau, cửa mở ra, đã thay xong trang phục, Nhạc Vân nghiêm mặt đi ra, Hứa Di thấy cô ta mặc vũ y nhạc Waltz, nhất thời nổi giận:

“Không phải chỉ thay một bộ trang phục thôi sao?. Có cần phải khóa cửa lại không, cô có biết chúng tôi đã chờ suốt nửa ngày không, Nhạc đại tiểu thư?”

Nhạc Vân từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện quân khu, tính tình kiêu căng, cậu lại là thư ký Mã Trường Thanh, làm sao có thể để cho người ta mắng mình, nhất thời trừng mắt nói:

“Diện mạo của cô xấu xí lại không cho phép người khác trang điểm, tính tình của cô xấu như vậy, sau này có người đàn ông nào dám cưới cô?”

Hứa Di tức giận đến mức vươn tay ra muốn đánh Nhạc Vân, nhưng Nhạc Vân cũng không phải là đèn đã cạn dầu, lập tức túm lấy tóc của cô ta không buông, mọi người nhất thời choáng váng, ào ào tiến lên giải cứu, người nắm áo, kẻ nắm chân, hiện trường nhất thời trở nên rối loạn.

“Dừng lại!. Các người đang làm gì vậy?” Lãnh đạo nghe được tin, vội vã tiến vào, nhìn thấy nhất thời đen mặt quát lên:

“Không muốn tham gia quân diễn nữa thì trở về nhà đi!. Không có ai buộc các cô ở đây để tự làm mất mặt mình”

Nhạc Vân hừ lạnh một tiếng, sửa sang lại quần áo một chút, rồi vênh váo đi ra ngoài.

Tiết mục thứ nhất chính là màn biểu diễn vũ đạo của Nhạc Vân, cô nhớ cậu có nói, người đàn ông ấy nhất định sẽ ngồi xem ở hàng ghế trung tâm, nhưng mà bên trong hội trường có mấy ngàn người, tuy rằng đã rút ngắn phạm vi, nhưng mà mọi người đều mặc quân trang giống nhau, nhất thời không thể phân biệt đâu là anh ta.

Nhạc Vân thu hồi ánh mắt, nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy Đan Diệc Thần, tim nhất thời đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, còn chưa hoàn thành điệu múa, cô đã vội vàng chạy xuống sân khấu, quả nhiên nhìn thấy người ây ngồi ngay ngắn ở bên trong, hiếm khí đội nón, mày kiếm mắt sáng, khí thế sắc bén, giống như một thanh kiếm sắt có thể rời khỏi vỏ bất kì lúc nào.

Nhạc Vân nhìn đến ngượng ngùng, quay đầu năn nỉ cậu của mình tìm chỗ riêng để cho 2 người bọn họ tiếp xúc.

Mã Trường Thanh khó xử nói: “Vân Vân, không phải cậu không muốn giúp con, nhưng mà Đan Diệc Thần này, không ai có thể thuyết phục được anh ta, cậu có thể mời anh ta đến đây đã phí hết tâm sức rồi, anh ta cũng không phải là người dễ dãi đâu con”

“Ôi cậu, cậu cho cháu với anh ấy ở riêng một lát thôi, nếu như cháu với anh ấy thành đôi, không phải cậu sẽ trở thành cậu vợ của tư lệnh sao?. Rất có mặt mũi nha”. Nhạc Vân làm nũng với Mã Trường Thanh.

Không còn cách nào khác, Mã Trường Thanh chỉ có thể cười haha tìm viên cảnh vệ lần nữa, nói thầm vài tiếng, viên cảnh vệ do dự một lát, thấy tâm trạng của Đan Diệc Thần cũng không tệ, cho nên bước qua thì thầm bên tai anh.

Đan Diệc Thần thấy thời gian không sai biệt lắm, nên mở miệng dặn dò: “Cậu ở đây xem tiếp đi, đừng bỏ lỡ tiết mục ”

Viên cảnh vệ mở to 2 mắt ngơ ngác nói: “Trưởng quan,….trưởng quan, sao ngài lại biết?.” Sao trưởng quan lại biết tiết mục tiếp theo là của người trong lòng anh?.

Đan Diệc Thần mỉm cười, vỗ vỗ bả vai anh ta rồi rời đi.

Viên cảnh vệ nhìn thấy Hứa Di và rất nhiều vũ công theo tiếng nhạc xuất hiện trên sân khấu thì mặt đỏ lên, chăm chú quan sát.

Mã Trường Thành nói, địa điểm sắp xếp ở trong phòng làm việc của anh, đúng là buổi tối, ngọn đèn vàng chiếu xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu phản chiếu trên cửa sổ.

Anh khẽ nhíu mày, bước chân dừng một chút, cuối cùng vẫn đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.