Lúc chạng vạng, bố mẹ Nghê cũng đến nhà họ Đan, sau khi cha mẹ đôi bên trao đổi tình huống ngắn gọn một chút, Nghê Tiêu lại được mời đến phòng khách lần nữa.
“Tiêu Tiêu, những lời Diệc Thần nói có phải là thật không?” Nghê Chấn nghiêm khắc nhìn về phía con gái.
Nghê Tiêu muốn phủ nhận thì di động đột nhiên vang lên: Khai phong có bao thanh thiên, thiết diện vô tư =))….
Tiếng chuông di động vang dội khiến cho khóe miệng của bố mẹ Đan run rẩy một chút.
“Thật xin lỗi, con đi nghe điện thoại trước..” Nghê Tiêu vội vàng né ra, đi đến một chỗ yên tĩnh, cô hít sâu một hơi, lúc này mới mở máy:
“Alo”
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, một lúc sau mới truyền đến giọng nói của Trần Thiệu Dương:
“Tiêu Tiêu, là anh…”
Thời gian giống như ngừng lại trong giây phút ấy, Nghê Tiêu mờ mịt ờ một tiếng rồi không biết nói gì nữa.
“Anh nhớ em…”
Lại qua thật lâu, mới nghe anh khó khăn thổ lộ: “Anh biết, trong long em có người khác, nhưng mà anh muốn nói cho em biết, vì em anh có thể buông tha tất cả…”
Cái mũi trong nháy mắt trở nên chua xót, Nghê Tiêu nhanh chóng cắt ngang lời của Trần Thiệu Dương:
“Thiệu Dương, anh không cần từ bỏ thứ gì vì em cả, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao?. Chúng ta căn bản là người của 2 thế giới khác nhau, em chỉ xem anh như anh trai, sau này anh nhớ đá bong cho thật tốt, thực hiện giấc mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tung-buoc-du-do-nu-luat-su-xinh-dep-cua-tu-lenh/2325398/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.