Không biết Thư Thời liên tưởng đến chuyện gì, cả gương mặt cậu bỗng đỏ bừng cả lên: "Cái, cái đó... Em nghĩ em qua bên biệt thự nhỏ ngủ cũng được..."
Dứt lời, cậu ôm chăn lên định trèo xuống giường.
Diệp Vọng vươn tay ngăn động tác của cậu, bất đắc dĩ nói: "Em không muốn ở riêng với tôi à?"
Thư Thời nghe được cảm xúc buồn rầu trong lời của đại mỹ nhân, cậu khựng lại, lúng túng đáp: "Không phải, không phải đâu mà, tại em chưa quen..."
Nghe vậy, Diệp Vọng giúp cậu dém chăn lại lần nữa: "Chưa quen ở chung với tôi?"
Thư Thời lắc đầu.
Cậu nhớ đến cái lần cậu và đại mỹ nhân ở sau cánh cửa... lập tức cảm thấy quá... quá k*ch th*ch...
Diệp Vọng nghiêng người về phía trước, đưa tay nghịch đuôi tóc của con hồ ly ngốc nào đó: "Nếu em không muốn, tôi sẽ không làm gì. Tôi hứa."
Mặt Thư Thời càng đỏ hơn, cuối cùng cậu chậm rãi gật đầu.
Thư Thời đi tắm trước, sau khi tắm xong cậu liền chui lên trên giường. Ban đầu cậu ngồi nghiêm chỉnh, dần dần nằm dài ra, nhưng dù là ngồi hay nằm, cậu đều không thể bình tĩnh được. Trái tim trong lồng ngực cậu bấy giờ đập siêu nhanh, đây không còn là nai con chạy loạn nữa mà là nai con phát điên luôn rồi. Nhưng Thư Thời còn chưa kịp làm xong công tác tư tưởng cho bản thân đã nghe thấy tiếng cửa phòng tắm "cạch" một cái, mở ra.
Thư Thời vô thức nhắm chặt mắt lại.
Chẳng mấy chốc, cậu ngửi thấy hương thơm quen thuộc của gỗ đàn hương hòa lẫn với sữa tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-tuong-tui-la-luong-thuc-du-tru/5055819/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.