Lúc Thư Thời nghe thấy đại mỹ nhân nói "Câu hỏi đã có lời giải đáp" chỉ "À" một tiếng, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh như ngoài mặt.
Cậu còn tưởng đại mỹ nhân định hỏi mấy chuyện liên quan đến mình chứ...
Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Vọng mở miệng hỏi: "Tôi có nuôi một con hồ ly, cậu biết chứ?"
Tay gắp thức ăn của Thư Thời khựng lại, liếc mắt nhìn Diệp Vọng rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, trong lòng hơi thấp thỏm: "Biết. Sao thế?"
Ánh mắt Diệp Vọng không rời Thư Thời, "Cậu thích hồ ly à? Tiện thì hôm nào cậu muốn gặp nó không?"
Tay Thư Thời run một cái, miếng sườn vừa gắp lên đã rớt lại xuống đĩa, cậu lắc đầu, trong giọng nói còn có mấy phần hoảng loạn: "Không! Không hề thích tí nào, cũng không cần gặp đâu!"
Diệp Vọng buông mắt, vẻ mặt dường như có vẻ mất mát: "Nhưng nó xinh lắm, nếu thấy chắc cậu sẽ thích đó."
Thư Thời lắc đầu như trống bỏi: "Không được không được, tôi, tôi, tôi dị ứng lông hồ ly! Không thể gặp, không thể gặp được đâu."
Thay vì để đại mỹ nhân đề nghị nhiều lần, mình lại phải từ chối bấy lần, chẳng thà dập tắt khả năng có thể gặp đi.
Thư Thời chột da, chỉ lo cúi đầu nhìn bát cơm của mình nên không thấy được ánh mắt đầy ẩn ý của người đối diện sau khi cậu nói xong.
Giọng Diệp Vọng mang phần tiếc nuối: "Ra là vậy, tiếc quá."
Thư Thời nghe vậy, thở phào một hơi.
May quá may quá, thành công tránh được một kiếp.
Sau khi ăn xong, Thư Thời ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-tuong-tui-la-luong-thuc-du-tru/5055796/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.