Thư Thời do dự vài giây giữa việc chuồn ngay tại chỗ và quay trở lại với đồ ăn, cuối cùng chọn thỏa hiệp... để cửa mở.
Đại mỹ nhân muốn đuổi theo thì mình cũng chạy không thoát, nhưng nếu cửa mở thì hắn cũng không thể ngang nhiên như vậy giữa thanh thiên bạch nhật... đúng không?
Diệp Vọng ngồi xuống chiếc ghế dài trắng mịn trong phòng khách, cảm thấy hơi khó chịu với chiếc ghế sô pha quá mềm mại. Nhưng hắn nghĩ đây là sở thích của con hồ ly ngốc kia, đành phải chịu đựng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn hồ ly ngốc đang từ từ đi tới, lại liếc nhìn cửa đang mở, cảm thấy có chút bất lực: "Lại đây." Tật xấu làm việc không đầu không đuôi này sao mãi chẳng chịu sửa, cửa cũng không đóng lại.
Thư Thời nghe tiếng đóng cửa cái "rầm", suýt chút nữa bị dọa sợ mà nhảy dựng lên.
Lúc này, nghe tiếng đại mỹ nhân thúc giục chẳng khác nào đang nghe bùa đòi mạng.
Trong lòng Thư Thời bất ổn, suy nghĩ loạn thành đoàn chạy qua trong đầu. Thậm chí cậu còn nghĩ nếu lát nữa trốn không thoát thật, liệu có thể bị đại mỹ nhân làm thành món hấp hay lột da làm thịt kho tàu không...
Nhưng khi cậu đến trước mặt đại mỹ nhân, chỉ thấy đại mỹ nhân nâng cằm lên, thản nhiên nói một câu: "Đến phòng bếp."
Thư Thời trợn tròn mắt, chẳng lẽ còn cần cậu tự nhảy vào nồi nữa à!
Nhưng cậu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đại mỹ nhân, cuối cùng cũng cùng hắn chậm rãi đi vào phòng bếp.
Trên đường đi, Thư Thời ấp úng hỏi: "Có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-tuong-tui-la-luong-thuc-du-tru/5055763/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.