Chương trước
Chương sau
"Vậy không tính là hắn bất trung nhỉ?"

Trong trò , dù chế là người chơi hay đồng hành, đều có thể nâng level bằng cách "đọc sách".

Nhưng đọc sách này khác với đọc sách bình thường, đọc sách này dùng để tăng level.

Thẩm Văn Mân không cần sử dụng phương pháp này để tăng cấp, cậu cũng không thực sự quan tâm đến việc tăng cấp, thoải mái vui vẻ không được sao?

Nhưng ngài K rất quan tâm đến vấn đề này.

Một bộ phận lớn lực lượng hiện tại của hắn đã bị áp chế, muốn khôi phục lại thực lực như trước, nhất định phải dùng biện pháp này mới có thể được.

Chủ nhân mới có thể lấy những thứ khác, những thứ đó đối với hắn mà nói cũng không phải đặc biệt trân quý, nhưng sách trong tay hắn thì không được, cấp độ của sách này rất cao, hắn có thể dựa vào đọc sách mà tăng cấp độ.

Khác có thể đưa, ngoại trừ cái này.

Nhưng chủ nhân mới thấy sách của hắn rồi, hình như thật lâu không có phản ứng?

Hắn tự nhiên sẽ không biết, Thẩm Văn Mân trước màn hình cười muốn điên rồi.

Trò này bị sao vậy? Làm ra trò đọc sách tăng level thì cũng thôi, còn rớt ra cái gì đây?

Xuân cung đồ?

Nếu cái này lấy được theo cách bình thường, cứ để cậu click vào đọc và lên cấp theo cách thông thường cũng được.

Thế nhưng bị ngài K ôm khư khư như vậy, cậu thật sự cảm thấy tình tiết này hơi bị huyễn hoặc à.

Cơ mà thứ này hắn muốn giữ thì giữ, vật này cho người khác cũng không ổn, cậu còn phải tự lo cho thể diện của mình.

【Thật ra bọn tớ không để ý, nhìn dáng dấp đồng hành của cậu nhặt đồ, bọn tớ đều thấy rất vui mắt á. 】

【Đúng đó, đồng hành của cậu không chỉ đẹp, thực lực đã mạnh, lại còn thú vị. 】

Sau khi Thẩm Văn Mân rút được ngài K, cậu thực sự cảm thấy rằng mình đã phạm sai lầm, nghĩ rằng nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ thay thế ngài K.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe có người ca ngợi đồng hành của mình, mặc dù các chức năng bổ sung của đồng hành có chút hố người, không hiền huệ như người khác, nhưng ngài K nhà cậu trâu bò á.



Như vừa rồi hắn một chọi hai, cả trò chơi còn ai đọ lại?

Thẩm Văn Mân nhìn ngài K vừa mắt hơn nhiều.

【Ngài K nhà tớ bị tớ chiều hư rồi, vừa rồi hắn y như cướp đường, không nhìn ai mà lấy nhiều đồ như vậy. 】

【Bọn tớ lúc trước cũng chưa gặp ngài K, coi như quà gặp mặt đi. 】

......

Lời của mọi người càng lúc càng trở nên thái quá, như thể cậu dắt nhóc con nhà mình đi gặp bạn, sau đó bạn bè lấy thân phận người lớn tặng quà gặp mặt cho nhóc con.

Thật là vi diệu.

Cuối cùng, tất cả những thứ mà Thẩm Văn Mân trả lại đều được gửi lại, vì vậy cậu không khách sáo nữa, bọn họ đều là bạn, không cần phải tính toán rõ ràng như vậy.

Bọn họ một đường qua cửa, có ngài K gánh lực cùng Thẩm Văn Mân gánh tài, vậy mà cũng tới được tầng mười lăm.

Nhưng đến cấp mười lăm, bọn họ không đi tiếp được nữa, họ nghiêm túc hoài nghi trò chơi này chẳng qua là để thử thận của mình mà thôi, lực công kích của boss cấp mười lăm không phải rất mạnh, nhưng máu lại dày cui, chẳng sợ ngài K khỏe như trâu, một đao xuống cũng chỉ rớt tí tẹo.

Dù sao người không thể so với boss trong game, người đều phải ngủ, muốn đánh như vậy cũng không biết khi nào mới đánh xong.

Thẩm Văn Mân cũng không còn thời gian để tốn, Minh Nguyệt buộc phải tắt máy tính.

Thẩm Văn Mân đành phải thiết lập để ngài K ra tay, sau đó liền vội vàng logout.

"Chị Minh Nguyệt, mới mấy giờ chứ, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu."

"Mấy giờ? Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Đã mười một giờ!" Minh Nguyệt thấy cậu làm nũng cũng không tha, mạnh mẽ đem máy tính của cậu thu đi, đem cậu ấn ở trên giường, nghiêm mặt nói: "Cậu phải nhớ rõ cậu bây giờ là bệnh nhân, không thể làm ẩu làm tả."

"Được rồi." Thẩm Văn Mân ngoan ngoãn chui vào trong chăn, nhưng lại thò đầu ra khỏi chăn.

"Chị Minh Nguyệt, em có chuyện muốn hỏi chị."

"Có chuyện gì?"

"Chính là, hình như em có tật mộng du, bệnh này có thể chữa khỏi sao?"

"Mộng du?" Minh Nguyệt nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu có triệu chứng gì?"

"Một ngày nọ, em nhớ rằng mình đã ngủ quên, trong giấc mơ, em vào trò chơi và lấy được một trang bị, nhưng khi em tỉnh dậy thì trang bị mới đó đã nằm trong nhà kho của em." Thẩm Văn Mân không rõ là xảy ra chuyện gì, vì vậy cậu đành phải hỏi bác sĩ.

Nhưng sau khi Minh Nguyệt nghe cậu nói xong, đưa tay xoa đầu cậu nói: "Là do cậu chơi game quá nhiều!"

"Không phải đâu!" Trí nhớ của Thẩm Văn Mân khá tốt, cậu thực sự cảm thấy mình đã ngủ thiếp đi, cũng có được bút miêu hoa trong giấc mơ, còn dùng bút miêu hoa vẽ linh tinh trên cung điện.

Nhưng cậu không thể hiểu tại sao mọi thứ trong giấc mơ đều trở thành hiện thực.

Không phải là cậu dạo một vòng trong game chứ?

Cậu cảm thấy ý tưởng này cũng vô lý như việc ngài K thành tinh vậy, cậu sợ nói ra mình không còn nằm ở phòng này, mà sẽ chuyển sang khoa tinh thần ngay bên cạnh.

"Có khi cậu chơi game đến mơ màng, tôi còn không hiểu mấy đứa trẻ cỡ tuổi cậu? Công việc và nghỉ ngơi bị xáo trộn, cơ thể suy yếu, hơn nửa đêm chơi game trong quay cuồng, cũng không biết mình tỉnh hay mơ." Minh Nguyệt trừng cậu một cái, Thẩm Văn Mân rụt lại cổ, nhưng trong lòng lại bằng lòng thừa nhận lý do này.

Có lẽ cậu chơi mệt, xem hiện thực thành cảnh trong mơ.



Sau khi giải quyết được nghi hoặc của mình, trong lòng cậu thoải mái hơn nhiều, nhưng Minh Nguyệt nghe xong lời cậu nói, lại cảnh giác với cậu.

"Tôi phát hiện thằng nhóc cậu không có năng lực tự chủ, thời gian này ở bệnh viện, cậu cần phải nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời đem điện thoại cùng máy tính giao cho tôi, ngày mai đi làm tôi sẽ trả cậu."

Bị sốc trước tin dữ, gần như đứng dậy, nhưng bị Minh Nguyệt ấn về, cô nói: "Anh cậu đã dặn tôi, nhất định phải quản cậu thật nghiêm."

"Nhưng cuộc sống không có di động, giống như mất mất đi linh hồn. Chị Minh Nguyệt, chị để điện thoại cho em được không?"

"Không được, anh trai cậu nói hắn thường xuyên đi công tác, không thể ở nhà trông nom cậu, cho nên cậu thường xuyên đảo lộn ngày và đêm, vừa rồi cậu mà không nói thì tôi cũng quên mất."

Minh Nguyệt lấy đi điện thoại và máy tính của cậu một cách không thương tiếc, Thẩm Văn Mân chỉ biết thở dài thườn thượt nhìn trần nhà trắng xóa.

Sớm biết như thế, cậu sẽ không nói việc này với Minh Nguyệt, Minh Nguyệt này, còn nghiêm khắc hơn cả anh trai, quả thực không khác thầy chủ nhiệm.

Thở dài một tiếng, đêm dài lại dài, cậu chỉ có thể ngủ...

May mắn thay cậu không bị mất ngủ, nằm xuống liền tiến vào giấc mơ, trong vô thức "mở mắt".

Vậy mà cậu lại mơ thấy ở trong game.

Lần trước tưởng là mơ, nhưng sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện thứ mình nhận được trong mơ lại là thứ cậu thực sự có được, còn tưởng rằng mình đang mộng du chơi game.

Bây giờ cậu lại mơ thấy cảnh tượng như vậy, liệu cậu có thể tự mình "tỉnh giấc" không?

Thẩm Văn Mân tự véo mình, đau là đau thật, nhưng cũng không tỉnh lại.

Cậu cảm thấy giấc mơ của mình thật kỳ lạ, Thẩm Văn Mân mím môi, lại nhìn xung quanh, lần này cậu trực tiếp bước vào nơi vừa mới logout, cũng chính là tầng địa ngục thứ mười lăm.

Cách đó không xa là một bóng người quen thuộc, vẫn cầm đại đao chém boss, Thẩm Văn Mân mới nhớ tới lúc vội vàng đăng xuất đã thiết lập đồng hành ở đó đánh boss.

Cậu bước tới, quả thật là ngài K.

Ngài K cũng thấy được cậu.

Ngài K kỳ quái nhìn tân chủ của mình, lúc này hắn không có cảm giác bị giam cầm, vậy mà gặp được tân chủ nhân, lần trước đã xảy ra loại tình huống này, không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải.

Nhưng hắn không có tâm tình phản ứng tân chủ, tân chủ có lệnh, hắn cần dùng đao chém chết yêu quái này.

Lệnh của chủ, phải tuân theo.

Ngài K không phản ứng Thẩm Văn Mân, nhưng Thẩm Văn Mân lại không nhàn rỗi.

Cậu chọc chọc ngài K đang bận việc, nói: "Tôi có năng lực nhìn thấy anh."

Xem trên màn hình và nhìn nhau trong game hoàn toàn là hai trải nghiệm.

Mặc dù cậu vẫn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều đó không ngăn được cậu phấn khích khi gặp được ngài K.

Khuôn mặt ngài K là khuôn mặt người mẫu chính hiệu, nhìn qua màn ảnh đã mê mẩn rồi, giờ lại gần, lại càng mê hơn.

Thấy chọc mà hắn không có phản ứng gì, Thẩm Văn Mâni vòng quanh hắn hai lần rồi hỏi: "Anh đang đánh boss à?"

Giá trị hắc hóa trên đầu ngài K bắt đầu xập xình, cũng không biết ngài K đánh đã bao lâu, thanh máu của boss vậy mà chỉ còn nửa ống.

Dù là mơ hay thật thì ngài K đều vất vả.



Dù ở ngoài đời hay trong game, Thẩm Văn Mân cũng không phải là người keo kiệt, chưa kể ngài K chỉ là người 2D, đương nhiên cậu phải đối tốt.

Cậu tìm ra một lọ chất lỏng không biết tên, không phải do cậu không biết chữ, mà là chữ trên chai là Chất lỏng không biết tên, có được cái này là do một lần đánh phó bản nhưng người khác không lấy, mà dựa theo lẽ thường thì không bổ ngang cũng bổ dọc.

Ngài K lúc trước ôm xuân cung đồ không buông, cậu đoán ngài K thích tăng cường thực lực.

Vậy thì thứ tốt rớt ra từ phó bản, hắn chắc chắn thích.

"Mệt không? Uống cái này bổ sung năng lượng đi."

Thẩm Văn Mân là chủ nhân của ngài K, sau khi ra lệnh, dù ngài K có chấp nhận hay không đều phải nghe tuân theo.

Ngài K cau mày nhìn cậu đút vào miệng một lọ chất lỏng không biết tên, nghĩ đến có khi nào tân chủ muốn sửa sai, muốn dẫn dắt hắn nỗ lực phấn đấu thì.

Đao trên tay hắn không cầm chắc.

Sau đó, trước mắt đen thùi.

Trước khi hôn mê, ngài K còn đang suy nghĩ, lần trừng phạt này của hắn, còn chưa mưu phản đã bị giết, vậy không tính là hắn bất trung nhỉ?

Mà tân chủ Thẩm Văn Mân sau khi đút xong chất lỏng không biết tên thì, nhìn ngài K nằm thẳng cẳng trên mặt đất, trên trán hiện ra chữ nguy thật lớn, cậu đột nhiên sững sờ.

Cậu... cậu thuốc chết ngài K rồi?

Tác giả có lời muốn nói: Cuộc sống vợ chồng trong game.

Cùng xem xuân cung đồ.

Cùng nhau uống chất lỏng không biết tên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.