"Đang đợi tôi có phải không?"
Mãi đến khi Thẩm Văn Mân tắt máy tính, tim vẫn còn đập thình thịch.
Ngài K là đồng hành được cả trò chơi công nhận là đẹp trai nhất, ngày thường có cảm giác lạnh lùng cao không với đến, thế nhưng vừa rồi, hắn không chỉ dùng mỹ nam kế, còn dùng âm thanh trầm thấp kia gọi cậu 'chủ', vậy ai mà chịu nổi?
Choáng rồi choáng rồi.
Giờ bảo cậu cho hắn núi vàng núi bạc cậu cũng nguyện ý, cậu chính là hôn quân như vậy đó!
**
"Tiểu Mân! Cười ngốc cái gì vậy?" Thẩm Văn Trạch hôm nay tranh thủ đến cùng cậu phục hồi chức năng, bình thường khi cậu tập luyện, không kêu mệt thì là kêu đói, có thể lười tuyệt không siêng, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, không than khổ cũng không than mệt, ngoan ngoãn tuân theo quá trình phục hồi chức năng, còn tươi cười đầy mặt.
Từ khi cậu đăng ký trò chơi kia sau, cậu liền biểu hiện có chút không đúng lắm.
Thẩm Văn Trạch không biết em trai ngốc nghếch của mình đang cười cái gì, tưởng cậu bị bệnh đến ngu người nên suýt chút nữa đã yêu cầu mn khám não.
"Được rồi anh trai, em không sao." Thẩm Văn Mân đương nhiên không thể để anh trai làm loạn, nhưng nếu anh trai cậu luôn ở đây thì cậu nhất định không được phép chạm vào máy tính, cậu nhất định phải đẩy anh trai đi cho nhanh.
"Anh ơi, công ty anh không có chuyện gì sao? Nếu cứ ở bệnh viện mãi không biết sẽ lỗ bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-nho-nap-tien-ma-co-chong/2727680/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.