Lớp 12 nghỉ so với lớp 10 lớp 11 muộn hơn, kỳ thi cuối kỳ cũng là chậm nhất.
Nhan Niệm Niệm vừa thấy tờ đề cuối cùng so với trong trí nhớ của mình không sai biệt lắm, liền đoán được có lẽ mọi người thi cũng không tồi, thời điểm lúc trước cô vạch ra trọng điểm cho bọn họ, cố ý cường điệu vài loại đề hình cùng kiến thức liên quan đến điểm này.
Quả nhiên, thành tích vừa ra, Kim Nhai liền nhảy dựng lên, "Ngọa tào! Tớ có thể vượt qua năm người!"
Miêu Thú cũng thật cao hứng, câu lấy cổ Kim Nhai, "Đoán chừng tiền mừng tuổi lần này khẳng định không ít." Nửa năm nay lão ba lão mẹ cho tiền tiêu vặt càng ngày càng nhiều, còn cầm cái thành tích này trở về, khẳng định lại là một con số không nhỏ.
Mạnh Hiểu Viên cười đến đôi mắt đều nhìn không thấy, "Niệm Niệm, chờ tớ lấy được tiền mừng tuổi, mời cậu ăn cơm." Lần này cô ấy tiến bộ so với vài lần thi tháng trước còn tốt hơn.
Kim Nhai xem náo nhiệt, "Đúng rồi, đúng rồi, tớ cũng mời." Không nói bởi vì thi tốt mà được nhiều tiền mừng tuổi, liền chỉ vì Nhan Niệm Niệm mang theo bọn họ học bổ túc nên phải cảm ơn một phen cho tốt. Huống chi mỗi ngày bọn họ ăn cơm chiều ở biệt thự nhỏ lại trước nay chưa từng đưa phí sinh hoạt, dì Tiết nấu cơm cho bọn họ đều là cực có dinh dưỡng, cá tôm không ngừng, Kim Nhai nhìn bạn học khắc khổ học tập đều gầy, nhưng mấy người bọn họ lại sắc mặt hồng nhuận.
"Được, vậy đầu tháng hai hoặc là đầu tháng ba chúng ta ăn một bữa cơm, vừa lúc kiểm tra các cậu một chút có học tập cho tốt hay không." Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm.
Nếu là quá khứ, ai dám nói muốn để cho bọn họ Tết nhất còn phải học tập, khẳng định Kim Nhai sẽ tức giận, nhưng hiện tại cậu ta lại ngoan ngoãn gật gật đầu, "Em gái Nhan yên tâm."
Miêu Thú cũng cười gật gật đầu. Trước kia bọn họ chưa bao giờ học tập, nửa năm này bị Cố Lẫm mang theo, thành tích vèo vèo mà hướng lên trên nhảy, không chỉ cảm nhận được cảm giác thành tựu, nhìn lão ba lão mẹ vui mừng tươi cười kia kìa, còn cảm thấy chính mình trước kia quá không hiểu chuyện. Hiện tại thành tích tốt, đã không thể cô phụ lão ba lão mẹ nó chờ đợi, lại không thể cô phụ một mảnh khổ tâm của Nhan Niệm Niệm, lại nói, cũng nếm tới tư vị thắng lợi rời, mắt thấy thật sự có thể thi đậu đại học mình thích, tự nhiên muốn lại đua một phen, nghỉ đông cũng sẽ không thả lỏng.
Năm trước cũng không còn mấy ngày rồi, Nhan Niệm Niệm trừ bỏ buổi tối cùng nhau học tập với Cố Lẫm, thời gian còn lại đều dùng để chuẩn bị bài thi chuyên ngành, lần này bài thi chuyên ngành của học viện âm nhạc Hoa Quốc được sắp xếp ở sau tết Nguyên Tiêu, tính đi tính lại cũng không còn nhiều thời gian.
"A Lẫm," Nhan Niệm Niệm bôi thuốc mỡ lên cho Cố Lẫm, "Em cảm thấy cái thuốc này thật sự có hiệu quả."
Vốn dĩ chỗ bị bỏng là gập ghềnh nhăn dúm dó, thuốc này mới vừa bôi lên mấy ngày vẫn luôn đều có chút đau đớn, làn da cũng sưng lên một tầng thật dày, nhưng mà làn da sau khi sưng lên ngược lại không nhíu, mặc kệ lõm hay là lồi, toàn bộ lồi lên, mặt ngoài căng ra thật sự là trơn nhẵn.
Mấy ngày nay sưng đỏ dần dần biến mất, vốn dĩ da thịt phồng lên sau khi tiêu sưng, vẫn như cũ duy trì sưng to như lúc trơn nhẵn, cũng không giống gập ghềnh như cũ.
Ngón tay cô bôi thuốc mỡ khi sờ trên da, cũng không cảm giác được thì ra có loại xúc cảm mềm mịn thế này.
Cố Lẫm gật gật đầu, "Quả thật hữu dụng, anh có thể cảm giác được."
Tuy rằng từ mặt ngoài nhìn qua cùng ban đầu khác biệt không lớn, nhan sắc chỗ nào vốn gập ghềnh vẫn giống như cũ không đều đều, nhưng là dùng tay đi sờ là có thể phát hiện toàn bộ mặt đều trơn nhẵn, không đều đều chỉ là nhan sắc.
Đặc biệt thời điểm anh bôi thuốc mỡ cho cẳng chân của Nhan Niệm Niệm, dùng ngón tay vuốt ve cảm giác nhất rõ ràng.
Hơn nữa hai ngày này bôi thuốc mỡ lên cũng không có cảm giác đau đớn, làn da cũng không sưng, sau khi dùng thuốc mỡ che lại không đều đều, làn da đen tuyền một mảnh bóng loáng, tựa như da thịt đắp mặt nạ đen bình thường.
"Nhan Nhan, phương thuốc này nếu cuối cùng thật sự có thể trị liệu bỏng, em tính toán làm sao bây giờ?" Cố Lẫm đã hỏi qua luật sư Quan, phương thuốc này là Nhan Thanh Lâm lén nghiên cứu, cũng không có mượn dùng bất kỳ một thiết bị hay nguyên liệu gì của viện nghiên cứu, viện nghiên cứu bên kia cũng căn bản không biết có cái phương thuốc tồn tại này. Dựa theo luật pháp đang hoạt động của Hoa Quốc cùng hợp đồng Nhan Thanh Lâm ký kết với viện nghiên cứu, cái phương thuốc này xem như tài sản tư nhân của Nhan Thanh Lâm. Hiện tại Nhan Thanh Lâm mất, tự nhiên là do Nhan Niệm Niệm kế thừa.
Hiển nhiên Nhan Niệm Niệm đã nghĩ tới vấn đề này, căn bản là cô không có do dự, "Nếu thật sự hữu dụng, em muốn lấy danh nghĩa của cha em hướng toàn thế giới công khai, cung cấp miễn phí cho người bị bỏng."
Cố Lẫm nhướng mày, phương thuốc này mặc kệ là bán cho công ty chế dược hay là bệnh viện, mặc kệ là trích phần trăm hay là dùng một lần chuyển nhượng, đều là một con số kếch xù, tiểu nha đầu cứ như vậy miễn phí cung cấp cho mọi người?
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Đây là tâm huyết của cha em, lúc trước ông ấy nghiên cứu phương thuốc cũng là vì chữa khỏi bỏng cho hai người chúng ta, cũng không tính toán kiếm tiền. Em...... Cũng hy vọng người bị bỏng trên toàn thế giới đều có thể khôi phục như lúc ban đầu."
Kiếp trước sở dĩ Cố Lẫm không dám biểu lộ tâm ý, còn không phải bởi vì vết thương trên mặt sao. Trên đời này không biết có bao nhiêu người cũng phải dày vò thống khổ như anh, không dám đi yêu đương, chịu đựng người khác trào phúng, nếu hủy dung nghiêm trọng, chỉ sợ ngay cả công việc cũng tìm không thấy.
Cố Lẫm lập tức hiểu được ý tưởng của cô, duỗi tay đem cô ôm vào trong lồng ngực, thở dài: "Nhan Nhan thật đúng là một tiểu thiên sứ mà."
"Kia nhưng không," Nhan Niệm Niệm đắc ý mà quơ quơ đầu nhỏ, "Diện mạo trắng trẻo xinh đẹp chân dài như em đây——"
Cúi đầu nhìn nhìn chân của mình, phát hiện cách chân dài còn mấy cm như vậy...... Hơn mười cm...... Khoảng cách, Nhan Niệm Niệm không cao hứng mà sửa miệng: "Tiểu tiên nữ diện mạo trắng trẻo xinh đẹp thiện tâm như em, chính là trân bảo hiếm thấy đó."
"Ha ha ha ha ha ——" Chỉ thấy khuôn mặt trắng nhỏ của tiểu nha đầu phồng lên, đôi mắt tròn xoe như nai con tràn ngập không cao hứng, Cố Lẫm kịp thời dừng tiếng cười của mình, nỗ lực níu lại vẻ mặt nghiêm túc, "Đúng vậy, Nhan Nhan là trân bảo hiếm thấy."
Tuy rằng đã nghĩ kỹ nên xử lý phương thuốc như thế nào rồi, nhưng trước khi nhìn thấy hiệu quả cụ thể, cũng không thể cứ tùy tiện công bố như vậy. Nhan Niệm Niệm cùng lão gia tử thương lượng một chút, tính toán chờ sau khi chuyện này hạ màn, đem phương thuốc đưa cho bệnh viện, ở bệnh viện nhà mình làm một thí nghiệm lâm sàng.
Năm trước, Cố Lẫm cùng Nhan Niệm Niệm ở chỗ của lão gia tử lại gặp được luật sư Quan.
Luật sư Quan tiến triển không lớn, hắn tìm thấy theo dõi xe Liễu Như Chân ra vào cổng thu phí cao tốc rồi, có thể chứng minh ở ngày Nhan Thanh Lâm trúng độc đó, Liễu Như Chân từng lái xe tới Tân Thành.
Nhưng Liễu Như Chân đặc biệt cẩn thận, bà ta cũng không trực tiếp lái xe đến cửa viện nghiên cứu, hơn nữa rất có thể là bà ta từ khu dân cư bên cạnh viện nghiên cứu mua thức ăn đồ dùng cho mọi người rồi đi vào từ cửa nhỏ, tránh khỏi chỗ theo dõi ở cửa lớn.
Hơn nữa, bà ta không lưu lại vân tay ở hiện trường. Trừ bỏ có thể chứng minh bà ta từng đến Tân Thành, hoàn toàn không có biện pháp lên án bà ta có hiềm nghi mưu sát Nhan Thanh Lâm.
Luật sư Quan đẩy đẩy mắt kính trên mũi, "Mặc dù có thể chứng minh bà ta từng đến văn phòng và ký túc xá của Nhan Thanh Lâm, cũng không thể có chứng cứ chứng minh bà ta có tội."
Nhan Niệm Niệm trầm mặc trong chốc lát, tựa như theo lời luật sư Quan nói, án đầu độc vốn dĩ đã rất khó phá án, huống chi, hiện tại bọn họ ngay cả việc Liễu Như Chân đã từng vào viện nghiên cứu cũng không chứng minh được.
"Vậy chúng ta buông chứng cứ ra trước, cứ theo trách nhiệm mà suy đoán một chút, Liễu Như Chân rốt cuộc là như thế nào làm." Cố Lẫm nói.
Điểm này ngược lại luật sư quan đã sớm nghĩ tới rất nhiều lần, "Liễu Như Chân hạ độc, chính là viên trái cây kịch độc bày trên bàn làm việc của Nhan Thanh Lâm, nhưng là không biết bà ta là lừa Nhan Thanh Lâm ăn xong, hay là Nhan Thanh Lâm bởi vì cái gọi là yêu, mặc dù biết là độc, chỉ cần là người phụ nữ mình yêu cho, cũng sẽ ăn xong." Rốt cuộc di bút của Nhan Thanh Lâm tự mình viết bốn chữ "Cam tâm tình nguyện."
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Cha cháu sẽ không biết trước. Nếu ông ấy biết chính mình phải chết, ít nhất sẽ sắp xếp hậu sự một chút." Điểm này cô vẫn có thể khẳng định, nếu không phải cha cô bị chết quá đột nhiên, ít nhất sẽ đem cô sắp xếp tốt.
"Cháu cảm thấy là sau khi ông ấy trúng độc, làm bộ bản thân đã chết, sau khi đã lừa gạt Liễu Như Chân, lại vội vàng để lại di bút." Ngón tay trắng nhỏ của Nhan Niệm Niệm gắt gao nhéo, "Thật ra, đại khái cháu có thể đoán được Liễu Như Chân là hạ độc như thế nào."
Lão gia tử: "Niệm niệm nói nói."
Nhan Niệm Niệm chần chờ một chút, "Từ ảnh chụp hiện trường mà nói, cơm trưa của cha cháu có mấy quả nho, vỏ quả nho trên bàn là được lột xuống, đây không giống với thói quen của cha cháu. Cha cháu ăn nho thích nhét cả quả vào trong miệng, cắn đứt quả nho đem nước sốt hút khô, lại đem vỏ nhổ ra."
Cô vừa nói vài người liền hiểu rõ, vỏ quả nho nhổ ra cả quả cùng lột vỏ ra xé xuống rõ ràng là không giống nhau.
Luật sư Quan: "Đó chính là nói, Liễu Như Chân dựa vào cơ hội lột vỏ quả nho ra, đem nọc độc cho tới trên quả nhỏ, cho Nhan Thanh Lâm ăn xong."
Cố Lẫm nhíu mày, "Vậy quả độc là ở văn phòng, quả độc là bà ta đưa tới ký túc xá, sau khi dùng xong lại thả rồi đi? Vậy Nhan Thanh Lâm liền không có cảm thấy kỳ quái?"
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Độc trên quả độc đối làn da không có tổn hại, chỉ có ăn xong hiệu quả mới có thể bắt đầu. Em suy đoán, Liễu Như Chân ở văn phòng liền chạm qua quả độc kia, ví dụ như bà ta dùng móng tay bấm một chút, toàn bộ móng tay đều dính vào nọc độc."
Cố Lẫm lập tức phản ứng lại, "Sau đó bà ta lột vỏ quả nho ra, dùng cái móng tay kia bấm vào thịt quả nho, sau đó đem quả nho có độc kia đút cho Nhan Thanh Lâm."
"Chính là như vậy." Nhan Niệm Niệm gật gật đầu, cô thấp thỏm mà nhìn nhìn mọi người.
Cố Lẫm cầm tay cô, "Làm sao vậy?"
"Mọi người có thể cảm thấy hay không......" Vẻ mặt Nhan Niệm Niệm bất an, hơn nửa ngày ngập ngừng nói: "Cháu tưởng tượng toàn bộ quá trình giết người như vậy, có thể bản thân cháu cũng là...... Cũng là biến thái hay không......"
Cố Lẫm sửng sốt một chút, cười một tiếng, "Nghĩ cái gì chứ? Vậy theo như lời em nói, tất cả cảnh sát suy luận vụ án đều là tội phạm tiềm tàng?"
"Thật là...... Nha đầu ngốc." Ngón tay anh gập lên, ở trên cái trán trắng nõn của cô nhẹ nhàng bắn một chút.
Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày này cô không có việc gì liền xem ghi chép hồ sơ vụ án, không chỉ có cha cô, cô còn hỏi luật sư Quan muốn hồ sơ vụ án của Giang Chỉ.
Vừa mới bắt đầu không có gì phát hiện, sau này cô lại tưởng tượng nếu bản thân là hung thủ, lợi dụng điều kiện hồ sơ vụ án mới bắt đầu, nên làm sao để đạt tới kết quả hiện trường vụ án, Nhan Niệm Niệm kinh ngạc phát hiện, cô thật sự có thể nghĩ ra một cái biện pháp.
Cô bị kết quả này dọa tới rồi, chẳng lẽ bản thân cùng Liễu Như Chân huyết thống kế thừa, cũng di truyền tà ác thích giết người của bà ta?
Nhan Niệm Niệm nhìn kỹ vẻ mặt của lão gia tử và luật sư Quan, hai người cũng không có lộ ra một chút vẻ mặt chán ghét nào, luật sư Quan còn rất là hưng phấn, "Tôi cảm thấy cái suy luận này đặc biệt phù hợp với tình cảnh ngay lúc đó."
Lão gia tử gật gật đầu, "Rất có thể chính là như vậy."
Ông quay đầu nhìn Nhan Niệm Niệm, "Nha đầu, không phải cháu còn nhìn hồ sơ vụ án mười tám năm trước sao? Có cái ý tưởng gì không?"
Nhan Niệm Niệm: "Cháu không biết chuyện năm đó là ngoài ý muốn hay là do con người, cũng không biết Cố Đồng Bằng có tham dự trong đó hay không, nhưng là, nếu Cố Đồng Bằng có ý định mưu hại điều kiện là vừa mới bắt đầu, ở dưới tình huống ngay lúc đó, quả thật có biện pháp có thể khiến Giang a di có biểu hiện nhảy lầu tự sát giả dối."
Vài người đồng thời ngồi thẳng thân mình, ánh mắt lão gia tử sắc bén lại khẩn trương, "Niệm Niệm, nói nhanh lên."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]