Chương trước
Chương sau
Edit: @Lệ Diệp.
Cuối cùng Liễu Như Chân vẫn để quản gia đem chìa khóa cửa phòng đưa cho Nhan Niệm Niệm, lại cho người đem chăn đệm trong phòng đều thay đổi.
Chờ vài người đều rời đi, Cố Lẫm ngồi ở ghế trên, hỏi: "Tương lai em sẽ ra đĩa nhạc sao? Muốn vào Xuân Hoa hay không?"
Nhan Niệm Niệm lắc đầu, "Em còn chưa nghĩ đến, nhưng mà cho dù muốn ra đĩa nhạc, em cũng sẽ không vào Xuân Hoa."
Cố Lẫm nhấp môi lạnh lùng mà nhìn cô một cái, "Hay là em muốn vào Tinh Viêm?"
Anh ngồi ở trên ghế dựa duy nhất, Nhan Niệm Niệm chỉ có thể ngồi ở trên giường, khuỷu tay để ở trên bàn sách cạnh mép giường, chống cằm, thưởng thức chìa khóa cửa phòng vừa mới đến được trong tay, "Em không muốn nhấc lên quan hệ với Cố Đồng Bằng cùng Liễu Như Chân, bọn họ khống chế Xuân Hoa, em sẽ không dính dáng."
Cố Lẫm sửng sốt một chút, thấp giọng hỏi: "Vậy nếu là anh khống chế Xuân Hoa thì sao?"
Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu, "Nếu là anh trai hoàn toàn khống chế đĩa nhạc Xuân Hoa, không chịu sự ảnh hưởng của Liễu Như Chân, em sẽ đi."
Vừa rồi cô dưới tình thế cấp bách gọi "Anh trai", vốn dĩ kiếp trước cũng vẫn luôn gọi như vậy, lúc này lại đã quên sửa miệng.
Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, anh biết nên làm như thế nào.
"Anh trai, chân của anh, muốn đi bệnh viện xem chút hay không?"Nhan Niệm Niệm nhìn chân anh, hai tròng mắt trong suốt mềm mại tràn đầy lo lắng.
Cố Lẫm cười nhạo một tiếng, anh từng đánh nhau rất nhiều, chút việc nhỏ này căn bản là không tính bị thương, "Nếu là đi bệnh viện chỉ sợ phải tranh thủ thời gian."
Nhan Niệm Niệm sợ tới mức nhảy dựng lên, ngón tay trắng nhỏ khẩn trương mà bắt được cánh tay anh, "Có phải bị thương rất nặng hay không? Anh còn có thể đi không? Muốn gọi xe cứu thương không?"
"Anh là nói ——" khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm nhếch lên, "Nếu là không tranh thủ thời gian, tới bệnh viện rồi khả năng sẽ không nhìn ra được."
Nhan Niệm Niệm ngây người một chút, lông mi mảnh dài mờ mịt mà chớp chớp, lúc này mới phản ứng lại anh đây là đang nói giỡn.
Cô buồn bực mà đấm ở ngực anh một chút, "Loại sự việc này không cần nói giỡn!"
Cố Lẫm nhíu nhíu mày.
Cô đánh trúng một chút cũng không đau, trên đùi bị Cố Đồng Bằng đá trúng một chân kia cũng không tính là cái gì, chính là, cảm giác khi tiểu nha đầu che chở ở trước mặt anh, còn có bộ dáng vừa rồi cô sốt ruột sợ hãi anh bị thương, khiến cho cảm giác của anh ——
Thật xa lạ.
......
Buổi sáng, Cố Lẫm xuống lầu cùng mọi người cùng nhau ăn cơm sáng, trên bàn cơm không ai nói chuyện, Cố Tiêu vừa nhìn thấy anh liền rụt rụt cổ, Cố Dao không có xuất hiện.
Ăn cơm sáng Nhan Niệm Niệm xong về phòng thu thập cặp sách, một hồi mới phát hiện thân hình Cố Lẫm đang đứng ở cửa, anh không chút để ý mà dựa ở trên khung cửa, hai chân dài vừa dài lại thẳng, môi mỏng nhếch lên một tia cười nhạt, nhìn cô.
"Đi thôi." Chìa khóa xe trong tay Cố Lẫm vứt lên lại tiếp được.
Ánh mắt Nhan Niệm Niệm sáng lên, gia hỏa này, rốt cuộc chịu chủ động để cho cô nhờ xe!
Ở gara Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân đã đi rồi, Cố Tiêu còn ở đó, nhìn thấy Cố Lẫm tới, "Vèo ——" một chút chui vào trong xe.
Nhan Niệm Niệm phát hiện Cố Dao không có ở trên xe, xem ra là hôm nay cô ta không có dự định đi trường học.
"Niệm Niệm ——" vừa xuống xe, liền nghe được Mạnh Hiểu Viên nhiệt tình kêu gọi, cô ấy giống như một trận gió chạy tới, giữ chặt tay Nhan Niệm Niệm, "Ngày hôm qua cậu ca hát quá dễ nghe! Cậu có biết hay không, cậu hát một khúc thành danh! Còn có còn có, ngày hôm qua ở hậu trường cậu khiến Cố Dao bồi thường tiền, quả thật quá soái!"
"Niệm Niệm, về sau tớ chính là người hâm mộ của cậu, tuyệt không bò cái loại tường kia!" Vẻ mặt Mạnh Hiểu Viên hưng phấn, hai cái lúm đồng tiền trên má cũng hiện ra.
Nhan Niệm Niệm nghi hoặc mà nhíu nhíu mày, "Ngày hôm qua cậu đi hậu trường? Tớ không nhìn thấy cậu."
"Không phải, là có người trộm chụp video, cậu không thấy được sao?" Mạnh Hiểu Viên lấy di động ra, muốn cho Nhan Niệm Niệm thưởng thức một chút, cửa xe vang lên một tiếng "Phanh", cửa bên tay đóng lại, Cố Lẫm xuống dưới.
"Nửa ——" Mạnh Hiểu Viên vừa mới nói ra một chữ, Nhan Niệm Niệm liền hung ác mà trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái.
Đột nhiên cô ấy phản ứng lại, thấp giọng hỏi: "Cậu là ngồi Cố Lẫm xe tới?"
Nhan Niệm Niệm "Ừm" một tiếng, vẫy vẫy tay: "Anh Lẫm, em đi trước nha."
Cố Lẫm gật gật đầu, "Đi đi, gặp được chuyện gì liền gọi điện thoại cho anh."
Nhan Niệm Niệm kéo Mạnh Hiểu Viên vào cổng trường, thấp giọng nói: "Bánh trôi nhỏ, không được gọi biệt hiệu của anh ấy."
Cô kéo căng khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt rất là nghiêm túc, nhấp cánh môi no đủ hồng nhuận, có vẻ rất không vui vẻ.
Mạnh Hiểu Viên rất là ngượng ngùng, vội vàng gật đầu, "Tớ hiểu rõ, nhất thời là đầu óc của tớ bị hỏng mất. Cái kia, Cố Lẫm anh ta có phải...... Uy hiếp cậu hay không?"
Nhan Niệm Niệm kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt, "Anh ấy uy hiếp tớ làm cái gì?"
"Chính là......" Mạnh Hiểu Viên đè thấp âm thanh, "Cậu vừa mới chuyển trường tới đây, còn không biết người tên Cố Lẫm này, anh ta á, chính là một bá chủ ở trường, vốn dĩ diện mạo của anh ta liền có chút......, còn đặc biệt yêu đánh nhau, cậu không biết, thời điểm anh ta học lớp mười, ngay cả người lớp mười hai cũng đánh, nghe nói người nọ cũng là một bá chủ của trường học tới đây, chính là đánh hắn ta đến mức phải chuyển trường."
Nhan Niệm Niệm biết Cố Lẫm không dễ chọc, nhưng không nghĩ tới anh ở trường học lại kiêu ngạo như vậy, kiếp trước cô cùng Cố Lẫm qua lại cũng không thân cận, Mạnh Hiểu Viên cũng chưa từng nói với cô những cái đó, hơn nữa nàng cũng không có tâm tình chú ý tới bát quái ở trường học, thật đúng là không biết Cố Lẫm lại "Công lao to lớn" như vậy.
Mạnh Hiểu Viên lo lắng mà nhìn cô: "Trừ bỏ hai cái tiểu tùy tùng kia của anh ta, trường học liền không ai dám thân cận với anh ta, cho nên, anh ta có phải uy hiếp cậu...... hay không?"
Nói xong, cô ấy làm một bộ dáng anh dũng hy sinh, cắn răng cố lấy quai hàm, "Cậu, cậu đừng sợ! Tớ tớ tớ giúp cậu!"
Nhan Niệm Niệm "Xì" cười ra tiếng, "Cậu đừng khẩn trương như vậy, anh ấy không có uy hiếp tớ, không phải tớ nói rồi sao, anh ấy là bạn của tớ."
"Thật sự?" Mạnh Hiểu Viên nhớ tới bộ dáng ôn hòa của Cố Lẫm vừa rồi, nghi ngờ mà nhìn Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm: "Thiên chân vạn xác."(*)
(*) Thiên chân vạn xác - 千真万確: Vô cùng xác thực.
......
Giữa trưa, Mạnh Hiểu Viên và Nhan Niệm Niệm cùng đi nhà ăn ăn cơm, Mạnh Hiểu Viên đối với lời "Cố Lẫm là bạn bè" của cô nửa tin nửa ngờ, một bên ăn cơm một bên khẩn trương mà quan sát, rất sợ lão đại tới đây gây phiền toái.
Lão đại không tới đây, nhưng là có mấy nữ sinh lại tụ tập tới đây. Vốn dĩ các cô là hết giờ cao điểm mới đi, người ở nhà ăn không phải rất nhiều, bên cạnh rõ ràng có cái bàn còn trống, mấy nữ sinh này lại một hai phải ngồi vào bên cạnh các cô, đem Mạnh Hiểu Viên cùng Nhan Niệm Niệm vây lại.
Mạnh Hiểu Viên khẩn trương đến mức lông tơ trên cánh tay cũng dựng thẳng lên, Nhan Niệm Niệm nhấp môi, ngón tay gắt gao mà nắm chiếc đũa.
"Ai, học sinh chuyển trường, nghe nói cậu rất ác a." Một người nữ sinh cầm cái muỗng trên bàn ăn lên, ném vào bát canh trứng hoa tảo tía trước mặt Nhan Niệm Niệm, nước canh bắn lên, Nhan Niệm Niệm trốn rất nhanh, không có bị bắn lên người.
Nữ sinh cười hì hì: "Ai u, tôi phá hủy canh của cậu, cậu muốn báo cảnh sát bắt tôi hay không nha."
Nhan Niệm Niệm hiểu rõ, mấy người này là tới báo thù cho Cố Dao. Đối với mấy người này cô có chút ấn tượng, là ngày thường đi theo bên cạnh Cố Dao.
Cô là vừa mới chuyển trường tới đây, Cố Dao đã học ở cái trường này được hai năm, tự nhiên là có bạn bè, cho dù Cố Dao không có quan tâm tới, nhưng video hậu trường của ngày hôm qua bị người ta phát ra, nói vậy vài người này là thấy được. Đương nhiên cũng có khả năng là Cố Dao ám chỉ các cô tới, hôm nay Cố Dao cố ý không tới trường học, chính là vì tẩy thoát hiềm nghi.
"Mấy mấy vị này, mọi người đều là tiểu tiên nữ xinh đẹp đáng yêu nho nhỏ, có chuyện gì từ từ nói không được sao." Mạnh Hiểu Viên hướng bốn phía nhìn lại, không thấy có bạn học cùng lớp. Những người khác thấy chẳng qua chỉ là mấy nữ sinh, cũng chưa từng có ý tứ tới giúp đỡ.
Nhan Niệm Niệm đem chiếc đũa trong tay buông xuống.
Đối phương chẳng qua chỉ là mấy nữ sinh, lại là ở nhà ăn của trường học, cho dù có động tay động chân, cũng chẳng qua chỉ là giật nhẹ tóc làm dơ quần áo, nhiều nhất chính là dùng móng tay cào vài vết máu.
"Bánh trôi nhỏ, không có chuyện của cậu, cậu về phòng học trước đi." Nhan Niệm Niệm không muốn liên lụy tới Mạnh Hiểu Viên.
Mấy nữ sinh cũng không phải cao thủ đánh nhau, đối phương có thể thiếu một người tự nhiên càng tốt, "Chúng tôi là tìm học sinh chuyển trường, không chuyện của cậu, đi đi."
Mạnh Hiểu Viên cũng sắp khóc, bàn tay đưa đến trước mặt Nhan Niệm Niệm, "Vậy cậu đem di động của tớ trả cho tớ, đừng để đợi chút nữa lại phá hỏng của tớ."
Nhan Niệm Niệm móc di động từ trong túi ra nhét vào tay cô ấy, cô quay màn hình xuống đưa qua đó, mấy nữ sinh cũng không có nhìn thấy màn hình đã bị Nhan Niệm Niệm dùng vân tay giải khóa.
Mạnh Hiểu Viên bắt lấy di động trong tay chạy đi.
"Học sinh chuyển trường, rất lợi hại nha, ngày hôm qua lập tức liền thu vào mười sáu vạn đó." Một người nữ sinh ngồi ở trên vị trí vừa rồi của Mạnh Hiểu Viên, dựa gần Nhan Niệm Niệm, "Phát tài thì có muốn mời mọi người ăn một bữa cơm hay không nha?"
Nhan Niệm Niệm: "Nếu là tôi mời, cậu dám ăn sao? Nếu là Cố Dao biết cậu ăn cơm tôi mời, khẳng định sẽ không vui vẻ đi."
Sắc mặt nữ sinh biến đổi, "Không có quan hệ với Cố Dao."
Nhan Niệm Niệm: "A."
Nữ sinh thấy cô một chút cũng không khẩn trương, có chút xấu hổ buồn bực, "Nếu không vẫn là tôi mời cậu ăn đi." Đôi tay cô ta cầm mâm đồ ăn của Nhan Niệm Niệm, muốn đem mâm đồ ăn úp ở trên người Nhan Niệm Niệm, nếu có thể trực tiếp úp ở trên đầu cô thì càng tốt.
Nhan Niệm Niệm tay mắt lanh lẹ, đối phương vừa mới đem mâm đồ ăn bưng lên, đôi tay cô liền đỡ cái đáy của cái mâm, dùng sức một chút, toàn bộ mâm đồ ăn đều úp ở trên mặt của nữ sinh kia.
Cơm, lá cải trát ở trên mặt, nước canh theo gương mặt tí tách tí tách mà dừng ở trên váy màu hồng phấn.
Người chung quanh đều sợ ngây người, nữ sinh qua vài giây mới phát ra một tiếng thét chói tai: "A ——"
"Tôi tôi tôi tôi giết cậu!" Nữ sinh ra sức nhào lên, bạn học xung quanh cuối cùng cũng phản ứng lại, xoay cánh tay Nhan Niệm Niệm lại.
Nữ sinh chật vật bưng mâm đồ ăn dư lại của Mạnh Hiểu Viên lên, liền muốn làm theo giống vậy ở trên mặt Nhan Niệm Niệm, mới vừa giơ lên, cổ tay đã bị người ta bắt được, ngón tay kia giống như là kìm sắt, cầm chặt đến mức dường như cô ta nghi ngờ tay của bản thân lập tức muốn chặt đứt.
Sắc mặt Cố Lẫm âm trầm, môi mỏng không vui mà nhấp thành một cái đường thẳng tắp, ánh mắt đen sì nhìn Nhan Niệm Niệm, thấy cô hoàn hảo không hao tổn gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Lão lão lão lão đại!" Các nữ xinh vây đánh Nhan Niệm Niệm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lúc này các cô mới nhớ tới, trong video ở hậu trường ngày hôm qua, Cố Lẫm thế nhưng vẫn luôn giúp đỡ Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm quay đầu lại nhìn, thấy Mạnh Hiểu Niên thở hồng hộc chạy vào quán cơm cách đó không xa đang quơ quơ di động với cô, rồi giơ hai ngón tay thành hình chữ V.
"Ai cho các cô lá gan, cũng dám khi dễ em gái của tôi?" Mắt đen của Cố Lẫm đảo qua dừng ở trên ngón tay của nữ sinh đang cầm cánh tay Nhan Niệm Niệm.
Anh mắt của anh như lưỡi đao, lạnh lẽo ác độc dày đặc, nữ sinh chỉ cảm thấy ngón tay như là bị lưỡi dao thổi qua, lông tơ cả người cũng dựng lên, bỗng chốc thoáng cái thu tay về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.