Edit + Beta: Diệp. Ở nhà họ Cố chỉ có bữa sáng là đông đủ, nếu như không phải cuối tuần, giữa trưa càng không có người ăn cơm ở nhà, cơm tối trên cơ bản cũng chỉ có Cố Dao và Cố Tiêu, Cố Đồng Bằng và Liễu Như Chân hơi chút là công việc hoặc là xã giao, Cố Lẫm thì là trực tiếp giải quyết ở bên ngoài. Ngày hôm qua cơm tối của Nhan Niệm Niệm cũng là giải quyết ở bên ngoài, xung quanh trường học có không ít tiệm ăn vặt, giá cả tiện nghi hương vị cũng không tệ lắm. Vốn dĩ nghĩ rằng sáng nay sẽ thấy Cố Lẫm, không nghĩ tới thẳng đến khi cô ăn cơm sáng xong, Cố Lẫm cũng không có xuống lầu. Những người khác giống như chưa có chú ý tới thiếu người nào, Cố Đồng Bằng không có hỏi tới, ngược lại Cố Tiêu so với bình thường còn muốn vui vẻ hơn. Nhan Niệm Niệm do dự một hồi, không có lên tầng bốn tìm anh, mà là giống như ngày hôm qua, đứng ở cửa biệt thự. Rolls-Royce màu đen "Vèo ——" lái ra khỏi cổng chính, ngay cả cái tạm dừng cũng không có, rẽ tới con đường bằng nhựa bằng phẳng ở ngoài nhà. "Cố Lẫm!" Nhan Niệm Niệm kinh hô một tiếng, chạy vài bước đuổi theo xe của anh. Ngón tay Cố Lẫm nắm chặt tay lái, bởi vì dùng sức, khớp xương nhô lên trắng bệch. Anh nhìn chằm chằm bóng dáng chạy về phía mình trong kính chiếu hậu kia, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng, giẫm chân ga một cái, xe tăng tốc, rất nhanh anh quẹo một khúc cong, bóng dáng ở trong kính chiếu hậu không thấy. Cũng không biết là nhẹ nhàng thở ra, hay là càng thêm phiền muộn, trong lòng Cố Lẫm càng ngày càng nóng nảy, bỗng nhiên đập tay lái một cái, trên bàn tay trắng nõn lập tức đỏ lên một mảnh. Nhan Niệm Niệm trơ mắt nhìn xe Cố Lẫm nhanh chóng đi, thở dài. Gia hỏa này! Cơ bản Cố Lẫm không ăn cơm chiều ở nhà, sau khi tan học anh thường ở cùng với nhóm bạn là răng vàng lớn và cây non, Nhan Niệm Niệm không biết bọn họ sẽ làm cái gì, đoán chừng là ăn cơm đánh bài gì đó, dù sao Cố Lẫm có cách sống của mình. Cho nên, hôm qua xe Cố Lẫm đột nhiên không thấy, cô cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại xem ra, hiển nhiên là Cố Lẫm tức giận. Nhan Niệm Niệm một bên chạy chậm về phía trạm xe buýt, vừa nghĩ về chuyện ngày hôm qua. Hôm qua cô vào trường học, vẫn luôn chưa có gặp lại Cố Lẫm, chỉ có lúc tan học ấy mới nhìn thấy xe của anh, trong thời gian này cô cũng chưa làm cái gì sẽ khiến cho Cố Lẫm tức giận. Cô ở gần trường học ăn xong cơm chiều mới trở về, cũng không có nhìn thấy Cố Lẫm. Chẳng lẽ là bởi vì anh nhìn thấy Mạc Thừa Hi mà mình nói chuyện? Nhan Niệm Niệm nhíu mày, người này...... Sẽ không hẹp hòi như thế đi? ...... Nhan Niệm Niệm không muốn trêu chọc Mạc Thừa Hi, thứ nhất kiếp trước chính là cô chết ở bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Mạc Thừa Hi, đối với người này có loại áy náy và kiêng dè không hiểu được, thứ hai, cô biết, người trong lòng của Cố Dao, chính là Mạc Thừa Hi. Dưới trướng Mạc thị có một công ty đĩa nhạc, gọi là âm nhạc Tinh Tiêm, dưới trường tập đoàn Xuân Hoa của nhà họ Cố, cũng có một công ty đĩa nhạc. Lại nói tiếp, nếu Cố Dao tiến vào đĩa nhạc Xuân Hoa, khẳng định sẽ có được tài nguyên tốt nhất, nhưng hết lần này đến lần khác chọn Tinh Viêm, chính là vì tiếp cận Mạc Thừa Hi. Hiện tại, Cố Dao còn chưa có tiến Tinh Viêm, nhưng chắc hẳn là cô ta đã thích Mạc Thừa Hi. Nhan Niệm Niệm hạ quyết tâm cách Mạc Thừa Hi xa một chút, học bá, giáo thảo, hào môn thế gia...... Một đống quang hoàn quấn ở trên đầu Mạc Thừa Hi, tiếp cận người này khẳng định cô sẽ bị ánh mắt của nữ sinh khác giết chết. Nhưng không như mong muốn, ăn cơm trưa xong trở về, vừa muốn đi lên khu dạy học của lớp mười hai, cô lại bị Mạc Thừa Hi ngăn cản. Nhan Niệm Niệm khẩn trương nhìn hai bên một chút, không có phát hiện Cố Lẫm. Cô nhẹ nhàng thở ra, mới phát giác được quả thật là mình không thể hiểu được, hiện tại là ban ngày ban mặt trước công chúng, cô và Mạc Thừa Hi lại không có làm chuyện gì phạm pháp, vì sao phải sợ Cố Lẫm phát hiện chứ? Cho dù là Cố Lẫm phát hiện, sao cô phải sợ Cố Lẫm tức giận? Trong mắt Mạc Thừa Hi cực nhanh hiện lên một tia nghi ngờ. Hôm qua, thời điểm cô ấy nhìn mình rất là áy náy, hiện tại trong ánh mắt trong suốt kia lại biến thành đề phòng. Nếu không phải đối với trí nhớ của mình cậu có tự tin rất mạnh, cũng phải nghi ngờ mình có phải là cùng vị bạn học mới này xảy ra cái gút mắt kỳ quái gì hay không. Nhưng mà, đôi mắt của cô ấy nhìn rất đẹp, tròn xoe, giống nai con trong rừng, có loại đặc biệt linh động, tròng mắt màu hổ phách, trong suốt phát sáng. "Bạn học Mạc, cậu có chuyện gì sao?" Nhan Niệm Niệm lặng lẽ lui một bước, kéo dài khoảng cách với Mạc Thừa Hi. Mạc Thừa Hi trong nháy mắt hoàn hồn, "Tớ muốn hỏi một chút, ngày mai ở hội diễn đón người mới đến, cậu dùng đàn ghi-ta của mình, hay là cần bộ văn nghệ chuẩn bị giúp cậu?" "Cái gì? Cái gì hội diễn đón người mới đến?" Nhan Niệm Niệm mờ mịt mà nháy mắt mấy cái, nhớ tới ngày đó Cố Dao thuận miệng nói giúp cô báo danh đàn hát ghi-ta ở hội diễn đón người mới đến, trong lòng Nhan Niệm Niệm có suy đoán mơ hồ, "Ý của tớ đó là, tớ biết có một hội diễn đón người mới đến, nhưng có liên quan đến tớ sao?" Lông mày Mạc Thừa Hi giương lên, "Cậu không biết sao? Chị của cậu báo danh giúp cậu, cô ấy nói cậu đánh đàn ghi-ta rất khá, có thể nói là hoàn mỹ." Khóe miệng Nhan Niệm Niệm giật giật một cái, Cố Dao này là cái tật xấu gì đây? Chị ta muốn cho mình xấu mặt, nhưng chị ta cũng chưa từng nghe qua mình đánh đàn ghi-ta, chẳng qua chỉ là nghe mình khiêm tốn hai câu, đã nhận định mình sẽ xấu mặt sao? Khả năng...... Cố Dao thật sự đúng là nghĩ như vậy. Từ trước đến nay Cố Dao tự cho mình là tiểu tài nữ về âm nhạc, ngón tay bay múa ở trên dương cầm, Nhan Niệm Niệm nhớ rõ, kiếp trước ở trên hội diễn đón người mới đến này, Cố Dao đã tới độc tấu một đoạn dương cầm. Có lẽ Cố Dao tràn đầy tự tin, mình đàn hát ghi-ta nhất định sẽ bị hạ thấp đi. Kiếp trước hội diễn đón người mới đến, Nhan Niệm Niệm cũng không có tham gia. Cố Dao là khuyên cô như này: "Niệm Niệm, em vừa mới chuyển trường tới đây, không nên phô trương quá mức, dung mạo em vốn dĩ rất đẹp mắt, nếu là ở trên hội diễn đón người mới đến tạo thành nổi bật lớn, chỉ sợ quá bắt mắt." Bởi vậy Nhan Niệm Niệm bỏ qua hội diễn đón người mới đến, Cố Dao cũng không có tự tác chủ trương báo danh giúp cô như bây giờ. Rất lâu sau đó, Nhan Niệm Niệm mới hiểu được tính toán của Cố Dao, đây hẳn là ngày đầu tiên cô tiến vào nhà họ Cố, sau khi Cố Dao nghe thấy cô đàn hát liền nảy sinh suy nghĩ—— Giẫm ở trên vai của cô, tiến vào Tinh Viêm, trở thành minh tinh. Lần này sao...... Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười một tiếng, lúc đầu cô cũng không muốn tham gia cái hội diễn đón người mới đến gì đó, nhưng cơ hội hết lần này đến lần khác đưa tới cửa. Cũng tốt, chỉ cần cô đàn hát ở trước mắt toàn thầy cô và học sinh, Cố Dao đừng mơ tưởng muốn tính kế cô nữa. "Bạn học Mạc, thứ nhất, nghiêm khắc mà nói, Cố Dao không phải chị gái của tớ. Thứ hai, Cố Dao chưa từng nghe qua tớ đánh đàn ghi-ta, tới nói với chị ta chính là, tớ đánh đàn ghi-ta không tốt, cũng chỉ đánh cho mình nghe một chút còn được." Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Mạc Thừa Hi. Nếu Cố dao muốn khiến cô xấu mặt, cô cũng không ngại hồi báo một chút, Mạc Thừa Hi cũng không ngu ngốc không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhất định có thể hiểu được ý tứ của cô. Quả nhiên, chân mày Mạc Thừa Hi cau lại. Âm nhạc Tinh Viêm của Mạc thị cậu thường thường tới đó, đối với chuyện lục đục tạo ngáng chân cho nhau cũng thấy nhiều, nghe Nhan Niệm Niệm nói, cậu liền biết Cố Dao là có ý gì. Trong mắt Mạc Thừa Hi loé lên một tia chán ghét, khó trách chủ nhiệm lớp nói tình huống gia đình của Nhan Niệm Niệm phức tạp, có thể sẽ gặp phải khó khăn, muốn cậu chú ý hơn một chút. "Nhan Niệm Niệm," Cậu thay đổi xưng hô, âm thanh cũng nhu hòa một chút, "Nếu là cậu không muốn tham gia, tớ hủy bỏ báo danh giúp cậu." "Không cần, cậu không cần khó xử." Nhan Niệm Niệm cười nói: "Trước kia đều là tớ tự giải trí, lần này cũng là cơ hội, tớ muốn thấy mình có thể đạt được một chút tiếng vỗ tay hay không." Chẳng biết tại sao, Mạc Thừa Hi cảm thấy mình giống như là nhẹ nhàng thở ra, cậu cúi đầu nhìn Nhan Niệm Niệm, "Tớ có ghi-ta có thể cho cậu mượn......" Nhan Niệm Niệm cười nói: "Tớ sẽ mang đàn ghi-ta của mình tới đây." ...... Cửa sổ tầng hai, khuôn mặt Cố Dao tức giận đến mức vặn vẹo. Chiều hôm qua ở trước cổng trường học thấy Mạc Thừa Hi và Nhan Niệm Niệm nói chuyện, trong lòng cô ta vẫn luôn không thoải mái. Sáng hôm nay, cô ta lặng lẽ giúp Nhan Niệm Niệm báo danh đàn hát ghi-ta, vốn định khiến cho Nhan Niệm Niệm mất mặt ở dưới quang hoàn của cô ta, nhưng cô ta không nghĩ tới, Mạc Thừa Hi làm bộ trưởng bộ văn nghệ ở trường học, sẽ chú ý đến việc nhỏ như vậy. Dưới kia hai người đứng chung một chỗ, rất có thể là nói đến chuyện của hội diễn đón người mới đến, cô ta ngược lại là cho bọn họ cơ hội ghé vào nói chuyện với nhau. Trong phòng học tầng một cũng đang lặng lẽ thảo luận. "Oa, hai người đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi nha." "Đúng nha, rốt cuộc tớ cũng hiểu cái gì gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ rồi." "Nữ sinh kia thật xinh đẹp, cô ấy chính là người hôm qua chuyển trường tới đây sao?" "Chính là cô ấy, mọi người đều nói cô ấy là giáo hoa!" "Oa nha, giáo thảo xứng với giáo hoa, chính thức làm fan!" Giáo thảo? Cố Lẫm đang ghé vào cái bàn ngẩng đầu, tùy ý mà nhìn ra bên ngoài một chút, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm. Bỗng nhiên anh đứng dậy, cái ghế trên mặt đất ma xát phát ra âm thanh chói tai, tiếng thảo luận xung quanh đột nhiên biến mất, trong phòng học im lặng đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Cố Lẫm đi nhanh ra khỏi khu dạy học, đối diện gặp phải Nhan Niệm Niệm đang đi và trong. "Cố Lẫm!" Ánh mắt Nhan Niệm Niệm sáng lên. Cố Lẫm nhìn cũng không nhìn cô, ánh mắt đen kịt nhìn thẳng phía trước, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp lãnh khốc, giống như một trận gió, rời đi. Nhan Niệm Niệm: "......" Tính tình thật lớn. Cô thở dài, nhìn theo bóng dáng đã biến mất của Cố Lẫm, chuẩn bị đi lên tầng ba. Ở chỗ rẽ cầu thang tầng một, đột nhiên cô nghe thấy mâ thanh nữ sinh đang thảo luận về mình. Nhan Niệm Niệm nhìn một chút, chỗ cầu thang vừa vặn là cửa sau ban năm, cô lặng lẽ đi qua, cẩn thận nghe ngóng. "Mạc Thừa Hi kiêu ngạo đẹp trai, Nhan Niệm Niệm là mỹ nhan thịnh thế, đôi CP này tớ cũng làm fan!" Khóe miệng Nhan Niệm Niệm giật một cái, sức tưởng tượng của nữ sinh cao trung thật sự là phong phú, cô và Mạc Thừa Hi chẳng qua chỉ là vừa nói hai câu, liền truyền thành CP? Cô không muốn nghe nữa, đang muốn rời đi, nữ sinh trong phòng học lại bắt đầu thảo luận. "Ai, thật ra nếu là mặt của Cố Lẫm không bị hủy, tớ cảm thấy cậu ta so với Mạc giáo thảo còn dễ nhìn hơn." "Đúng thế, từ bên trái của cậu ta nhìn sang, có đôi khi có thể khiến người ta thất thần, chính là cái loại bất tri bất giác nhìn đến phát ngốc." "Ài, chỉ là vừa chuyển đến bên phải, quả thật là bi kịch nhân gian......" "Ha ha, băng hỏa lưỡng trọng thiên (*),Thần Ma ở nhân gian!" (*) Băng hỏa lưỡng trọng thiên - 冰火两重天: Trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau. "Lưỡng trọng thiên" có nghĩa là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. "Xuỵt, nhỏ giọng một chút, nhỡ ra bị cậu ta nghe thấy!" "Không có việc gì, tớ thấy cậu đã đi xa." Nhan Niệm Niệm bỗng nhiên đẩy cửa sau phòng học ra. Tiếng nữ sinh thảo luận đột nhiên im bặt, trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu nữ trước mặt, cô xụ mặt, tức giận mà trừng mắt các cô, ngực phập phồng, giống như là muốn nói gì, cuối cùng lại không mở miệng, lại đột nhiên đóng cửa rời đi. Trong phòng học im lặng một cái chớp mắt, các nữ sinh mới hồi phục tinh thần lại. "Làm sao tớ có cảm giác...... Lông tơ đều dựng thẳng lên chứ?" "Rõ ràng là một người con gái xinh đẹp, thời điểm tức giận làm sao có thể dọa người như vậy?" "Nhưng mà, sao cô ấy lại phải tức giận?" "Không biết nha." ====== 25/10/2020. Đã beta
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]