Chương trước
Chương sau
Editor: _Annne_
Tạ Linh không tin cậu bảo có vợ nhỏ chút nào nhưng cậu ta cũng không già mồm với Ngư Đa Đa.
Vừa già mồm vừa ngoan cố nhưng cậu ta nhát gan.
Ngư Đa Đa đi với cậu ta một lúc, bỗng nhiên cậu nhớ đến một việc.
"Tạ Linh, không phải lúc sáng cậu đã bảo với tui là hôm nay sinh nhật bạn cậu sao, tối nay cậu có đi ra ngoài không?"
Tạ Linh được cậu nhắc nhở mà vỗ trán: "Ừ nhỉ! Tôi quên mất."
Ngư Đa Đa: "Ngốc thật."
Tạ Linh bị mắng nhưng vẫn cười hê hê, cậu ta nhìn đồng hồ rồi tạm biệt Ngư Đa Đa: "Đa Đa, tôi đi qua đó chút."
Ngư Đa Đa gật đầu.
Cậu nhìn Tạ Linh xoay người rồi lại gọi cậu ta: "Chờ một chút."
Tạ Linh đã từng kể với cậu về những người bạn đó, Ngư Đa Đa có trực giác không tốt về mấy người đó lắm.
"Cậu đưa địa chỉ cho tui đi, 9 giờ tối phải về đến nhà."
Ngư Đa Đa vừa nói vừa chỉ điện thoại của cậu ta: "Có việc gì thì phải gọi cho tui."
Tạ Linh nghe thế thì cảm động cực kỳ: "Đa Đa, cậu đang quan tâm tôi hả?"
Ngư Đa Đa "ờm" một tiếng, không trả lời trực tiếp.
Cậu cũng không biết việc này có thể coi là quan tâm không, dù sao Tạ Linh ngốc như vậy nhìn phát là biết dễ bị bắt nạt, cậu bắt nạt thì được nhưng người khác thì không được đụng vào.
"Cậu đi nhanh đi."
Ngư Đa Đa thúc giục cậu ta: "Đừng lề mề."
"Được."
Tạ Linh vẫy tay với cậu rồi bắt taxi rời đi.
Ngư Đa Đa thấy cậu ta ngoan ngoãn lên xe liền thu hồi ánh mắt.
"Đi taxi cũng tốt."
Ngư Đa Đa lẩm bẩm nói: "Để cậu lái xe thật đáng sợ."
Hai ngày trước, cậu đi làm bằng cái xe đã được sửa chữa của Tạ Linh, trên đường đi Tạ Linh suýt nữa hại chết cậu luôn. Cuối cùn cũng đến nơi, Ngư Đa Đa vừa xuống đường đã ngồi xổm, mặt mũi đủ màu sắc như đồ ăn.
Cậu, cậu với xe của Tạ Linh khắc nhau!
Không có Tạ Linh, Ngư Đa Đa đến thẳng tiệm cơm để làm việc. Bà chủ tiệm cơm sẽ cho cậu bữa tối.
"Đa Đa à."
Bà chủ rất thích thú khi nhìn cậu: "Cháu nhớ đeo gang tay khi rửa bát, đeo thì tay sẽ không bị thương."
"Cháu biết rồi."
Ngư Đa Đa ngồi trước chậu nước rửa bát khéo léo.
Bà chủ đang mang thai sáu tháng ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Dì Lưu, bao giờ dì sinh bé con?"
Ngư Đa Đa vừa rửa bát vừa tò mò nhìn bụng dì ấy.
Dì Lưu là người đầu tiên mang thai mà cậu gặp.
"Giờ đang tháng thứ 6, còn 4 tháng nữa mới sinh được." Dì Lưu cười tủm tỉm: "Giờ dì phải nhìn cháu nhiều chút, nhìn nhiều có lẽ khi bé con sinh ra sẽ đẹp như cháu vậy."
Ngư Đa Đa nghe được câu này bèn dâng khuôn mặt xinh đẹp của cậu lên, hào phóng nói: "Được, dì cứ thoải mái nhìn!"
Cậu cũng thích bé con xinh đẹp!
Dì Lưu bị cậu chọc cười khanh khách, dì còn đưa quả táo cho cậu để tí cậu đem về.
"Chúng cháu mang thai bé con chỉ cần sáu tháng thôi."
Ngư Đa Đa nhìn bụng dì Lưu, không nhịn được kể chuyện với bà.
Dì Lưu ngạc nhiên hỏi: "Làm sao có khả năng? Sáu tháng bé con còn chưa lớn được đâu?"
Ngư Đa Đa lắc đầu muốn nói tộc người cá bọn cậu không sinh bé con mà đẻ trứng. Sau khi đẻ trứng thì trứng phải ở trong nước ngâm trong hai tháng. Khi vỏ trứng vỡ thì sẽ có cá con bằng bàn tay bơi ra.
"Dù sao thì ở đó chúng cháu chỉ 6 tháng đã có thể sinh rồi." Ngư Đa Đa không quan tâm bà có tin không, cậu không nói gì thêm nữa.
Dì Lưu nghe thấy thì rất ngạc nhiên nhưng bà thấy Ngư Đa Đa còn nhỏ tuổi nên không để tâm đến lời nói của cậu.
Vẫn còn là đứa nhỏ thôi, làm sao có thể hiểu về việc sinh con chứ.
Dì Lưu nhận định Ngư Đa Đa chỉ đang nói lung tung, bà còn cười trêu ghẹo cậu: "Nếu ở đó các cháu 6 tháng sinh được bé con thì cháu có thể sinh bé con không nhỉ?"
Ngư Đa Đa: "..."
Ngư Đa Đa bỗng nhiên sững sờ.
Cậu bối rối cúi đầu nhìn bụng mình.
Toang.
Cậu quên mất người cá cũng có thể sinh em bé, hơn nữa người cá bị *** cũng có thể sinh!
"Dì Lưu."
Ngư Đa Đa ngốc nghếch nói: "Cháu cũng có thể có em bé."
"Phụt."
Nếp nhăn trên khóe mắt dì Lưu cũng hiện ra: "Đa Đa, cháu là con trai, không sinh được em bé đâu."
Ngư Đa Đa không nhận được xíu an ủi nào từ lời của dì Lưu cả. Trông đôi mắt màu hỏ phách của Ngư Đa Đa hiện lên chút tuyệt vọng.
"Cháu nhất định không thể có bé con!"
Vợ nhỏ bé của cậu chạy mất rồi, bé con sinh ra sẽ không có bố ruột.
"Yên tâm yên tâm, cháu sẽ không có bé con đâu."
Dì Lưu dỗ cậu như dỗ trẻ con: "Chưa kể con trai không thể mang thai, ngay cả con gái cũng không dễ dàng mang thai có em bé như vậy."
Dì Lưu cũng không nói rõ ràng cách có em bé thế nào nhưng bà nhiều lần nhấn mạnh với Ngư Đa Đa rằng để có em bé không phải là một quá trình dễ dàng.
Sau khi rửa bát, Ngư Đa Đa có tâm trạng nặng nề.
Trước khi đi, dì Lưu trả tiền công cho cậu rồi đưa thêm cho cậu quả táo.
"Trời khá tối rồi, Đa Đa đi đường cẩn thận nhé."
Ngư Đa Đa cầm quả táo, cậu điều chỉnh tâm trạng rồi cười một cách ngoan ngoãn với bà chủ.
Sau khi đi ra khỏi tiệm cơm nhỏ, Ngư Đa Đa gặm táo và thoải mái đi trên đường nhỏ. Con đường này rất gần nhưng đèn đường không tốt, xung quanh tối đen như mực.
"Hi."
"Anh đẹp trai phía trước ơi, chờ một chút!"
Ngư Đa Đa đang đi thì một loạt tiếng bước chân nhanh chóng và dồn dập vang lên từ phía sau cậu, còn có giọng nói chất phác của một người đàn ông.
Ngư Đa Đa theo bản năng giấu quả táo ra sau lưng rồi quay đầu lại.
"Mãi mới chờ được cậu."
Người đàn ông mặc vest với mái tóc vuốt ngược đang ôm cặp tài liệu thở hổn hển chạy tới.
Ngư Đa Đa thấy hắn ta thở hổn hển như kia thì hạ thấp cảnh giác trong lòng.
Cái loại thể lực yếu đuối này, cậu có thể đè xuống đánh mấy người.
"Tôi, tôi đến từ Star Entertainment's, cậu có thể gọi tôi là anh Mã."
Anh Mã cố gắng điều chỉnh hơi thở, đồng thời hắn ta cẩn thận quan sát thiếu niên trước mặt.
Khoảng cách hai người rất gần, anh Mã nhìn cận cảnh thiếu niên, trong đầu chỉ còn hai chữ.
Quá tuyệt.
Giá trị nhan sắc của thiếu niên này đúng là cấp thần.
"Đây là danh thiếp của tôi, cậu có thể nhìn thử. Công ty của tôi là công ty giải trí chính quy, có rất nhiều người phải giành giật vỡ đầu mới vào được.
Anh Mã thổi phồng công ty mình một lúc rồi mới bày tỏ ý định của mình.
"Tôi thấy ngoại hình của cậu rất đẹp, rất phù hợp với show tuyển tú. Chỉ cần cậu tham gia cái tiết mục này thì sẽ có thù lao rất cao."
Ngư Đa Đa đang thấy phiền vì nghe chán, cậu định bỏ đi thì tai nghe được hai chữ "thù lao".
"Tham gia chương trình sẽ có tiền?"
"Đúng."
Anh Mã đi theo cậu hai ngày, hắn biết cậu đi phát tờ rơi và rửa bát thuê, biết cậu là đứa nhà nghèo nên lập tức báo thù lao.
"Chỉ cần cậu tham gia, tôi có thể trực tiếp đưa thẳng cho cậu 5000 tệ."
5000.
Ngư Đa Đa nhanh chóng đếm tiền trong đầu.
Phát tờ rơi một ngày 35 tệ, 5000 tệ cậu phải phát gần nửa năm mới kiếm được!
"Toàn bộ quá trình quay chương trình tuyển chọn sẽ mất hai tháng." Anh Mã nói với cậu: "Nếu cậu chỉ qua được vòng 1 thì đồng nghĩa cậu chỉ cần ở lại một tháng."
Điều kiện này quá hấp dẫn với cá.
Trái tim của bé cá nhỏ không có tiền mà lại rất tham tiền bỗng nhiên đập thình thịch.
"Khi đi ghi hình được bao ăn bao ở."
"Mỗi đợt thăng cấp đều có thưởng."
"Không biết gì cũng không sao, có huấn luyện viên."
Sau khi hắn ta nói hết, Ngư Đa Đa nghiêm túc nhìn hắn.
"Tui có thể tham gia chương trình nhưng chúng ta phải ký hợp đồng, anh phải đưa tiền cho tui trước."
Bé người cá nỗ lực sinh tồn trong thế giới loài người không hề ngốc bạch ngọt.
Mặc dù cậu lớn lên rất trắng, cũng rất ngọt ngào nhưng cậu không ngốc.
Cá nhỏ có nhiều dã tâm sau khi xem xét hợp đồng với anh Mã và đồng ý thì cậu cố ý bẻ một nửa phần táo mình chưa ăn chia cho hắn.
"Cho anh."
Nếu không phải có người này thì cậu cũng không có món tiền dâng đến cửa.
Anh Mã nhận táo, vui vẻ mở Wechat và thêm bạn với Ngư Đa Đa.
"Tôi rất coi trọng cậu."
Anh Mã: "Sau này cậu lên chương trình, có được lưu lượng thì trong tương lai cậu kiếm được càng nhiều tiền hơn."
Cá nhỏ Ngư Đa Đa lướt 20G trên mạng gật đầu đồng ý.
Cậu đã từng thấy Tạ Linh theo đuổi thần tượng.
Tạ Linh đã từng kể cho cậu về việc các ngôi sao kiếm được nhiều tiền đến nhường nào, nói tóm lại là kiếm tiền rất rất nhanh.
Có thể mua nhà lớn, mua xe sang, có thể mua tất cả những gì mà mình muốn.
"Cảm ơn anh."
Ngư Đa Đa lễ phép cảm ơn anh Mã.
Nếu sau này cậu có thể làm sao lớn thì cậu sẽ mua một quả táo nguyên vẹn cho anh Mã.
Bây giờ...
Bây giờ còn chưa được.
Cá nhỏ keo kiệt bây giờ chỉ có mỗi quả táo này thôi.
Anh Mã thấy việc này ổn định rồi bèn chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng khi Ngư Đa Đa cúi đầu định cất điện thoại thì nhận được tin nhắn của Tạ Linh.
"Đa Đa, tôi đau đầu."
Bọn họ chuốc rượu tôi."
"Đa Đa, tôi muốn về nhà."
Tinh nhắn gần nhất là mấy phút trước, Ngư Đa Đa xem xong mày nhăn hết lại, cậu gọi điện cho Tạ Linh.
Điện thoại kêu rất lâu nhưng không có ai nhận.
"Tạ Linh ngốc."
Nhìn kiểu này có vẻ Tạ Linh bị chuốc say đến nỗi không động đến điện thoại.
Nghĩ đến hoản cảnh của Tạ Linh, Ngư Đa Đa không chút do dự tìm chỗ bắt xe ven đường.
"Ui, cậu muốn đi đâu thế? Vội thì để tôi đưa cậu đi." Anh Mã chưa đi nói với Ngư Đa Đa.
Đường này quá chật nên Ngư Đa Đa không bắt được xe.
Vài phút sau.
Ngư Đa Đa ngồi trên xe anh Mã.
Trên xe, Ngư Đa Đa đang nhắn tin cho Tạ Linh bằng Wechat và gọi điện thoại.
Bỗng nhiên một yêu cầu kết bạn xuất hiện.
"Tôi là Tạ Khâm."
Tạ Khâm, cái tên này Ngư Đa Đa rất quen, là anh trai mà Tạ Linh hay nhắc đến.
Vì hai người đã từng gọi điện thoại và hát nên Ngư Đa Đa đồng ý yêu cầu kết bạn.
Tạ Khâm: "Đa Đa?"
Cá nhỏ muốn giàu nhanh: "Ừa, là tui."
Tạ Khâm: "Tôi hỏi quản gia Wechat của cậu, mạo muội kết bạn với cậu, mong cậu không phiền lòng."
Cá nhỏ muốn giàu nhanh: "Không phiền, nhưng có phải anh vẫn muốn nghe tôi hát à?"
Không chờ Tạ Khâm trả lời, Ngư Đa Đa nhìn ra bên ngoài thấy sắp tới nơi bèn cúi đầu đánh chữ thật nhanh.
Cá nhỏ muốn giàu nhanh: "Anh cả, tui còn phải đi đón Tạ Linh, chúng ta nói chuyện sau nha."
Cá nhỏ muốn giàu nhanh: "886!"
Tạ Khâm: "..."
Tạ Khâm nhìn 886 mà rơi vào trầm tư.
886 là có ý gì?
Cá nhỏ lướt mạng dạo này rất thích dùng mấy con số đồng âm. Ví dụ như 886 tức là tạm biệt nhưng cậu không tính đến việc anh cả quê mùa nhận được sẽ không hiểu nghĩa.
"Đa Đa."
Anh Mã lái xe dừng lại:"Chúng ta đến rồi."
Nơi bọn họ dừng lại là một hội quán lộng lẫy huy hoàng. Anh Mã sợ Ngư Đa Đa không vào được còn cố ý dùng thân phận của mình đưa cậu vào.
"Cậu đến đây làm gì?" Anh Mã buồn bực nói: "Chi phí nơi này rất đắt đỏ, cậu --"
"Tui đến tìm người."
Ngư Đa Đa rời khỏi anh mã đang đi đằng sau, cậu tự mình đi tìm phòng của Tạ Linh.
Rất nhanh, Ngư Đa Đa đã tìm được phòng của Tạ Linh nhưng cậu còn chưa mở cửa đã nghe được tiếng nói chuyện từ trong truyền ra.
"Tạ Linh này thật dễ lừa, bảo cậu ta trả tiền là cậu ta trả tiền luôn. Các cậu nói xem, đầu cậu ta dùng để trang trí thôi à?"
Tiếng cười vang khắp phòng.
Có người mang ý xấu nói: "Lần này chúng ta chuốc sau cậu ta thì cũng phải vớt vát chút gì chứ nhỉ, anh xem cậu ta lớn lên cũng đẹp. Hay là chúng ta quay cho cậu ta một video ngắn..."
Lời ác ý còn chưa nói xong, cửa phòng đã "Rầm" một tiếng bị đá văng ra.
Ngoài cửa.
Một thiếu niên xinh đẹp đang nắm chặt tay, trong mắt như đang có ngọn lửa nhỏ.
"Muốn quay video đúng không?"
Thiếu niên từng bước tiến tới: "Đêm nay ông đây cùng mày đi quay tổ tiên nhà mày."
Tác giả có điều muốn nói: Cảm ơn những người đã ủng hộ dịch dinh dưỡng...
- ----------------------
#Annne
#12/08/2022
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.