Editor: Anne
Tiểu thiếu gia thấy cậu né hắn thì nước mắt rơi càng nhiều.
"Cậu có phải đang nghĩ tôi khóc rất ngu đúng không?" Tiểu thiếu gia chất vấn.
Ngư Đa Đa vốn dĩ định thành thật gật đầu nhưng nhìn nước mắt chảy ròng ròng trên mặt tiểu thiếu gia, mặc dù ngốc thì ngốc thật nhưng hắn thật sự hơi đáng thương.
Cậu nói dối: "Tôi không thấy cậu ngốc đâu."
Dù sao, dù sao cũng không giống bình thường.
Tiểu thiếu gia không tin: "Ánh mắt cậu nhìn tôi cứ như đang nhìn một thằng ngốc."
Ngư Đa Đa:...
Ngư Đa Đa vươn tay che mắt: "Được rồi, giờ không nhìn thấy nữa."
Cậu che kín mắt thì tiểu thiếu gia sẽ không bị ánh mắt của cậu làm tổn thương!
Tiểu thiếu gia nhìn cậu che mắt lập tức hiểu được ý cậu, càng suy sụp hơn.
Tiếng gào khóc suýt nữa làm điếc tai Ngư Đa Đa.
May mắn thay, trước khi Ngư Đa Đa bị tiếng thét của tiểu thiếu gia khủng bố thì quản gia và 120 đã đến.
"Thiếu gia Linh, cậu có sao không?!"
Quản gia luống cuống đỡ hai người ngồi dưới đất đi lên trên xe cấp cứu.
Trên xe cấp cứu, Ngư Đa Đa cũng kéo theo cái xe lăn bị hỏng.
Quản gia nhìn xe lăn lại nhìn thiếu niên xinh đẹp đang nằm trên giường nhỏ, cảm thấy áy náy.
"Cậu yên tâm, nhà chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho các chi phí y tế và bồi thường các tổn thất khác."
Quản gia an ủi thiếu niên bị thương và hứa bồi thường cho cậu nhiều lợi ích khác.
Ngư Đa Đa không nói gì.
Chỉ là sau khi quản gia nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-nguoi-ca-sieu-hung/588808/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.