Chương trước
Chương sau
Cố Miên tắt livestream, bởi vì trông báo nhỏ rất buồn ngủ.
Cậu định cơm nước xong xuôi sẽ dẫn bé đi đến đồn cảnh sát báo án. Nhưng sau khi gọi điện thoại tới hỏi, lại tiếp tục được báo bọn họ đang rất bận, ngày mai rồi hẵng quay lại. Cố Miên hết cách rồi, chỉ có thể để bé ở chỗ mình một đêm.
Cậu dùng một tấm nệm nhỏ và chăn mềm làm thành một cái ổ nhỏ trên ghế sô pha cho báo nhỏ.
"Ngày mai chú dẫn bé đi tìm ba mẹ nhé" Cố Miên sờ sờ đầu nhỏ của bé con, không bất ngờ lắm nhận được một móng vuốt ghét bỏ đẩy ra: "... Rồi rồi, bé ngủ ngon."
Báo tuyết vốn là động vật sống về đêm, Cố Miên còn phát hiện, những động vật sống trong thời đại tinh tế vô luận vốn tập tính như thế nào, hiện tại đêu sinh hoạt và làm việc giống con người. Cậu suy nghĩ một lát, hơi lo lắng hỏi:
"À mà, buổi tối có sợ ma không? Hay là vô phòng ngủ cùng chú nhé?"
"..."
Báo nhỏ nhìn Cố Miên như nhìn kẻ ngu, ánh mắt lười nhác lại lộ ra chút trào phúng, sau đó nó cúi đầu cuộn thành vòng tròn, nhắm mắt lại.
Cố Miên: "...Như vậy đi, chú không đóng cửa phòng, nếu bé sợ thì cứ đi vào nhé."
Cậu đi tắm, sau đó chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ rồi tắt điện ngủ.
Chất lượng giấc ngủ của Cố Miên rất tốt, nằm xuống một lát liền ngủ say. Chỉ là, lúc nửa đêm bỗng nhiên cậu cảm nhận được trên giường hơi lõm xuống, sau đó ngực hơi ngột ngạt, giống như có thứ gì đè lên, đuôi lông bù xù đảo qua chóp mũi.
Ánh trăng soi sáng mặt đất, yên tĩnh và thanh bình.
Mà một bên khác nhưng không như vậy.
Sau khi quân chủ mất tích, thư ký, quan chấp hành và tất cả các quan viên liên quan đi theo đều sắp phát điên. Quan chấp hành sao Diêm Vương đã hai ngày không ngủ.
Sợ bị kẻ xấu lợi dụng, nên không thể báo tin này ra ngoài, hiện tại bên ngoài sao Diêm Vương gió êm sóng lặng, nhưng trong tối đã sóng ngầm mãnh liệt từ lâu.
So với những người khác quan tâm nhiều thứ, tổng quản phụ trách hầu hạ quân chủ lại đang lo lắng một vấn đề khác.
"Quân chủ không mang theo thuốc." Tổng quản chăm sóc quân chủ đã hơn ba mươi năm, tận mắt nhìn quân chủ từ một đứa nhỏ đến khi trưởng thành, ông thở dài: "Ở bên ngoài ngủ không được, làm sao bây giờ..."
Rất ít người biết, quân chủ có chứng mất ngủ nghiêm trọng. Trước đây còn đỡ, nhưng sau khi chiến tranh thảo phạt trùng tộc kết thúc, bệnh tình đã trở nên nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào dược liệu mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Tính tình quân chủ quái gở ngang ngược tàn ác, cũng có liên quan đến chuyện này.
Toàn bộ y sĩ chuyên nghiệp nhất đế quốc đều bất lực với căn bệnh này. Y sĩ nói cái này liên quan tới tinh thần lực và dị năng quá cường hãn của quân chủ, trừ phi tìm được bạn đời có độ phù hợp 100%, bằng không thì không thuốc nào trị được.
Mà độ phù hợp 100% cực kì khó. Hơn nữa từ trước tới nay tinh thần lực của quân chủ lại thuộc cấp bậc cao nhất, muốn tìm ra người có độ phù hợp 100% với quân chủ, bạn đời nhất định phải có tinh thần lực lẫn dị năng rất mạnh. Mà phóng tầm mắt ra toàn bộ tinh tế, nơi nào có thể tồn tại một người như vậy?
Tổng quản chắp hai tay trước ngực, mỗi buổi tối đều cầu xin thần phật phù hộ: "Hi vọng quân chủ an toàn, hi vọng đêm nay ngài ấy ngủ ngon."
Tổng quản không biết, hơn chín ngàn đêm cầu nguyện tới nay, lần đầu tiên ông cầu xin thần phật phù hộ linh nghiệm.
Ngày hôm sau.
Lúc Cố Miên tỉnh lại, phát hiện có vài sợi lông bạc rơi ở trên giường.
Cố Miên: "...?"
Cậu cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy đi rửa mặt. Cậu thức dậy rất sớm, không ngờ báo nhỏ còn sớm hơn. Lúc Cố Miên đi ra nhóc con đang liếm chân sau, thấy cậu cả người cứng đờ, nhanh chóng bỏ chân xuống, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh mắt nhìn về phía trước.
Đáng yêu quá đi mất.
Ăn xong bữa sáng, cậu dẫn báo nhỏ đi đến đồn cảnh sát.
Cố Miên phát hiện, nhóc con này nhất định là bị người nhà nuông chiều từ bé. Ngay cả đi đường cũng không muốn, lấy vai Cố Miên làm thành ghế VIP cho mình, luôn duy trì ánh mắt bễ nghễ nhìn thiên hạ.
Đi vào đồn cảnh sát, đầu tiên cảnh sát ôm báo nhỏ đi làm kiểm tra sơ bộ, sau đó có mấy lời nhóc con không nên nghe. Cố Miên nhờ một nữ cảnh sát trong phòng chờ chăm sóc báo nhỏ. Nhưng báo nhỏ muốn đi cùng cậu, lại bị từ chối. với là một bộ tưởng nổi nóng, tâm tình không tốt bộ dáng.
Nữ cảnh sát: "Bé con ngoan nào, anh con chỉ đi một lát thôi, không phải bỏ con ở đây đâu."
Báo nhỏ: "..." Anh?
Tâm trạng càng không tốt.
Phía trước phòng chờ có một màn ánh sáng lơ lửng giữa không trung, đang chiếu một bản tin, là một đoạn ngắn phóng viên sao Diêm Vương phỏng vấn đám người đại công tước Finnick.
"Thân thể quân chủ không khỏe, ngài ấy đang nghỉ ngơi." Công tước Finnick nhìn ống kính, ngón tay trỏ tuỳ ý gõ lên mặt bàn bên cạnh, mỉm cười nói: "—— đúng vậy, chúng tôi cũng hi vọng quân chủ sớm ngày hồi phục."
Âm thanh trong đoạn phỏng vấn rất ầm ĩ, tiếng gõ bàn của công tước Finnick như biến mất trong sự ồn ào. Chỉ có nhân tài cực kỳ nhạy cảm mới có thể phát hiện, ông ta gõ một đoạn mật mã Morse quân dụng. Phiên dịch chính là ——
'Quân chủ, phải chú ý an toàn. Nếu như trạng thái ngài không ổn, đừng để lộ thân phận, phòng ngừa bị kẻ xấu lợi dụng.'
Lần này cùng đi với quân chủ có một vị công tước, vị công tước gần đây khá đắc ý vênh váo, tham lam cái gì cũng muốn nhúng một tay, hơn nữa lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đều biết. Finnick cũng biết, quân chủ lười quản cậu ta, chuyến đi này ngược lại càng tốt, tiện thể xử lý luôn đối phương.
Không ngờ lại xảy ra sự cố, khiến cho đối phương thừa nước đục thả câu.
Đây chính là kẻ xấu mà bọn họ nói.
Báo nhỏ nhìn màn hình, lỗ tai giật giật, một lát sau nheo mắt lại.
Một bên khác.
Cố Miên nói rõ tình huống tỉ mỉ thông báo cho cảnh sát, sau đó hỏi: "Anh cảnh sát, có phải là trẻ nhỏ đi lạc không? Không có quang não, làm sao liên hệ với người nhà được?"
Cảnh sát nghe được một nửa đã hiểu rõ, lúc này lắc lắc đầu: "Không phải là trẻ đi lạc."
Cố Miên: "Ý anh là?"
Cảnh sát nói cho cậu biết một sự thật tàn khốc: "Nếu như trên người không có quang não, vậy thì không phải là trẻ đi lạc."
Thời đại tinh tế, chứng minh thư, điện thoại di động đều hợp thành một thể với quang não, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Mà quang não thì không thể dễ bị hỏng, chỉ cần không bị hỏng, nó sẽ tự động đi theo chủ nhân, như vậy sẽ không bị mất.
Mà muốn phá huỷ quang não, trừ phi chịu sự công kích trong thời gian dài từ tinh thần lực cấp SS trở lên.
"Thế nhưng toàn bộ tinh tế, chỉ có duy nhất quân chủ là người có tinh thần lực cao hơn cấp SS. Cho nên, trên lý thuyết, nếu không có quang não, đều là những đứa trẻ vừa ra đời đã bị vứt bỏ lưu lạc."
"Ngoài ra". Cảnh sát truyền một phần văn kiện tới quang não cậu: "Đây là báo cáo giám định của đứa nhỏ này."
Cố Miên nhìn, trên đó viết:
【 Chủng tộc: Báo hoa bạch tạng.
Cấp bậc tinh thần lực: Chưa thức tỉnh.
Độ khó thức tỉnh: Cực cao. 】
"Hình như có sai sót gì đó." Cố Miên nhíu mày lại, cậu đã đọc bách khoa về động vật, không thể nhận nhầm: "Bé là báo tuyết."
Cảnh sát lắc đầu: "Báo tuyết? Chưa từng nghe nói chủng tộc này. Chủng Bạch tạng rất khó để thức tỉnh tinh thần lực, trí lực cũng rất thấp, không có khả năng giao tiếp, cũng không thể biến thành hình người... Bị ba mẹ bỏ rơi cũng rất bình thường."
"Khụ, nói chung, xử lý như thế nào, cậu nên suy nghĩ kĩ lại. Lựa chọn như nào chúng tôi đều thông cảm cho cậu, dù sao ai sống cũng không dễ dàng."
Cách một vách tường, báo nhỏ ngồi ngay ngắn, con ngươi màu xanh lam lóe lên chút trào phúng.
Chủng bạch tạng giống như phế vật, đây là nhận thức chung ở thế giới này. Tỷ lệ vứt bỏ chủng bạch tạng rất cao, nhưng nguyện ý nhận nuôi chúng nó lại cực kì ít ỏi.
Nó biết rõ tất cả đánh giá của người đời về loài bạch tạng——
"Hoàng thất làm sao có thể sinh ra chủng bạch tạng? Ông trời trêu ngươi mà, sinh ra tên rác rưởi."
"Tạp chủng."
"Quân chủ đến tên còn không thèm đặt cho nó, hoàng hậu thiếu chút muốn bóp chết nó, cái thứ như vậy, sinh ra làm gì cơ chứ?"
"Sợ gì, chủng bạch tạng này trí tuệ rất thấp, nó nghe cũng không hiểu gì đâu —— đúng không, thằng con hoang."
"..."
"Tôi muốn nuôi dưỡng bé."
Đôi mắt báo đột nhiên mở ra.
Giọng nói thanh niên trong trẻo mơ hồ, như thổi một luồng khí nóng vào trong biển sâu đóng băng hơn nghìn mét, lúc ẩn lúc hiện dần dần lộ ra.
Cậu ấy nói, muốn nuôi dưỡng mình.
Trong nháy mắt, báo nhỏ thậm chí không nghe rõ nội dung của lời ấy.
Nửa giờ sau.
Cố Miên ôm báo nhỏ rời khỏi đồn cảnh sát, trên cổ nhóc con có thêm một cái quang não trẻ em phiên bản Q. Ngày hôm qua Cố Miên kiếm được ít tiền, nhưng mua quang não xong thì thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Quang não phiên bản Q có hình dáng giống vòng cổ hình cái nơ, thiết kế đặc thù nên sẽ không gây khó chịu. Ngoại hình báo nhỏ rất đáng yêu, đeo nơ trông như một quý ông nhỏ, Cố Miên nhìn rất ưng bụng.
Nhưng báo nhỏ rất ghét bỏ cái quang não này, cắn cắn mãi không rớt, muốn nổi nóng với Cố Miên.
"Chúng ta không còn tiền nha, nhóc thúi, đi thôi nào" Cố Miên động viên bé: "Nếu hết tiền thì làm sao mua cho con đồ ăn ngon được, đúng không nào?"
Báo nhỏ vẫn buồn bực, nhưng không cắn phá nữa.
Cố Miên thấy bé con càng ngày càng đáng yêu.
Bảo cậu vứt bỏ báo nhỏ, Cố Miên tất nhiên không làm được. Sau khi xử lý xong vấn đề thủ tục, cậu trở thành người giám hộ của báo nhỏ, định kỳ đều phải làm khảo sát, nếu không sẽ bị pháp luật truy cứu trách nhiệm. Đương nhiên, đây không phải là quan hệ nuôi dưỡng, vì cậu và báo nhỏ cũng không phải cùng một chủng loại, mà là một loại giám hộ.
"Giờ chú dẫn con đi mua vài đồ dùng hàng ngày nhé." Cố Miên nói: "Quên mất, đặt cho con một cái tên đã... Gọi là Bông Tuyết ha? Nhũ danh là Tròn Tròn nhé?"
Có thể đặt cái tên nồi hai cho gấu trúc, thiên phú đặt tên của Cố Miên đúng là không ra sao.
Cố Miên rất thích cái tên này.
Báo nhỏ: "..."
Một bàn chân đặt trên môi Cố Miên, vẻ mặt lạnh lùng, biểu thị kháng nghị mạnh mẽ.
"Thì ra con cũng rất thích." Cố Miên quyết định: "Vậy thì dùng tên này đi."
Báo nhỏ: "..."
Sau đó, Cố Miên ôm báo nhỏ đi vào cửa hàng mua cho bé vài đồ dùng sinh hoạt.
Bởi vì nghèo khó, không có khả năng vào siêu thị cáo cấp, Cố Miên liền chọn một cửa hàng tư nhân có đánh giá khá cao, cửa hàng này vẫn duy trì hình thức kinh doanh của địa cầu cổ.
Chủ quán là một chú chó săn lông vàng*, ngoài sân còn có cún nhỏ cùng loài với chủ quán nằm tắm nắng. Chủ quán bắt chuyện với cậu: "Cậu muốn mua gì?"
"Mua đồ dùng hàng ngày cho đứa nhỏ này" Cố Miên nói: "Có khu vực dành riêng cho mèo không?"
Cố Miên đếm trong đầu, muốn mua giường nhỏ, chăn gối, các loại thuốc phòng bệnh, dụng cụ tắm rửa chuyên dụng...Rất nhiều.
"Có, tôi dẫn cậu đi."
Lúc này hai con cún con tỉnh rồi. Một con trong đó mũi giật giật, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới bên chân Cố Miên, bám vào ống quần cậu muốn trèo lên trên, một con khác ngồi xổm dưới chân Cố Miên kêu to hai tiếng, cũng bắt đầu bò tới.
Cả người Cố Miên mềm nhũn, cậu hoàn toàn không có sức đề kháng đối với động vật nhỏ, vừa định cúi người ôm hai bé cún lên, bỗng nhiên hai bé cún cứng đờ.
Cố Miên: "?"
Nơi Cố Miên không thấy, báo nhỏ ngồi ngay ngắn trên vai cậu, ánh mắt hờ hững nhìn hai con cún nhỉ, cái đuôi đặt vòng quanh cổ Cố Dữ Miên. Nó đã đặt người này vào trong lãnh thổ của mình, không có hứng thú muốn chia sẻ với động vật khác.
Hia bé cún run lẩy bẩy, vài giây sau, chạy trối chết.
Cố Miên: "??"
Đây là tình huống xưa nay chưa từng xuất hiện.
Vì để nuôi sống mình và báo nhỏ, Cố Miên càng cố gắng kiếm tiền.
Nếu như chỉ mình cậu, tiết kiệm một chút, dựa vào mức lương cơ bản vẫn có thể sống được. Nhưng bây giờ phải nuôi thêm trẻ con, chi tiêu gia tăng rất nhiều.
Tuy cảnh sát nói tinh thần lực báo nhỏ sẽ không thức tỉnh được, trí lực cũng không cao, nhưng Cố Miên không quan tâm chuyện này lắm. Nếu đứa nhỏ do cậu nuôi, cậu sẽ cho bé những gì tốt nhất mà cậu có thể làm được.
Tối hôm đó, Cố Miên ngồi phân tích lại buổi livestream của mình hôm qua. Muốn làm streammer thì phải có tài năng, hoặc là trông bảnh bao xinh đẹp, không thì tính cách phải hoạt bát duyên dáng. Nhưng nếu nhận xét công tâm mà nói, Cố Miên thấy mình cũng không quá xuất sắc ở phương diện nào.
Nhưng phản ứng của người xem vào phút cuối rất tốt, mấu chốt ở nơi nào?
Cậu không phải xuất thân từ đầu bếp, cho dù dựa vào khôn vặt có thể làm ra một ít món ăn ngon miệng, nhưng muốn làm streammer về mỹ thực, cậu lại không đủ tư cách.
Cố Miên phân tích phần bình luận dưới video hôm qua của mình, cuối cùng cũng tìm ra chìa khoá.
Lúc livestream được đổi thành góc nhìn của báo nhỏ, bình luận mới bắt đầu rôm rả.
Livestream tiếp theo nên làm thế nào, cậu đã có ý tưởng.
"Tròn Tròn" Cố Miên ôm lấy báo nhỏ, nhờ trợ giúp: "Ngày mai livestrean bé giúp chú một chuyện nhé? Chú bảo đảm, không mệt một chút nào."
Báo nhỏ: "..."
Báo nhỏ tức giận nhìn con người trước mặt, tên ngu xuẩn này mi đang gọi ai?
Lúc trước ánh mắt này của nó đã khiến đám quan chức quỳ xuống run lẩy bẩy, nhưng con người này lại không sợ một chút nào.
Cậu nắm chân trước báo nhỏ quơ quơ: "Đồng ý đi, bé ngoan, xin con đấy."
Báo nhỏ: "..."
Nhìn con người này van nài cầu xin ỉ ôi, báo nhỏ mới giả vờ miễn cưỡng gật đầu.
Ngày thứ hai, báo nhỏ đang ngủ nướng, Cố Miên dành cả buổi rón rén nhẹ nhàng làm các xong công tác chuẩn bị, sau đó hai giờ chiều vào trang chủ Sao Vàng, mở livestream.
Sau đó, cậu bị fan hâm mộ của mình doạ sợ hết hồn.
Một, hai...Hình như cậu đếm thiếu một số không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.