Giang Âm quay lưng với cửa, cậu nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới của Lăng Dương: "Làm sao vậy, thấy không khoẻ à?" 
Giang Âm theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn Lăng Dương, đột nhiên nhớ ra bộ dáng bản thân lúc này, vội quay đầu hướng mặt vào vách tường: "Không có, không có chuyện gì đâu!" 
"Thật sự không sao à?" Lăng Dương hiển nhiên không quá tin tưởng, hắn đặt bữa sáng lên bàn, đi đến trước giường Giang Âm "Cậu quay sang đây để tôi nhìn sắc mặt xem" 
Giang Âm vội vàng đeo mắt kính lên, sau đó lại nhớ tới bản thân cậu lúc nãy còn chưa kịp trang điểm gì hết, nếu để Lăng Dương thấy cậu hiện tại, khẳng định sẽ thắc mắc tại sao mới một đêm mà cậu đã sở hữu nước da trắng nõn như vậy 
Giang Âm khẩn trương che mặt, Lăng Dương nhìn cậu cứ biểu hiện kỳ quái, thế là tưởng cậu uống rượu xong nên bị phát dị ứng, vội quyết định cởi giày bước lên thang giường, dò nửa người ra nhìn Giang Âm 
Giang Âm quả thực sắp bị Lăng Dương hù chết khiếp, cậu một lần nữa điều chỉnh phương hướng, thuận tiện vươn một bàn tay cầm chăn lên che mặt 
"Cậu che cái gì?" Lăng Dương nhăn mi 
Hắn biết dung mạo của Giang Âm là vấn đề, cậu không quá muốn để hắn nhìn đến, nhưng không phải đã đeo mắt kính rồi à, khác gì với bình thường đâu, dù sao hắn cũng không nhìn thấy gì? 
Giang Âm trong cái khó ló cái khôn, cậu nức nở nói: "Cậu đi mua bữa sáng cho tôi, nên tôi, tôi cảm động, cảm động rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-hong-muon-dua-mat-an-com/1032467/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.