Tiểu Bạch cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung, dạ dày cũng khó chịu, theo bản năng của một người mập, cậu ta nghĩ chắc hẳn minh đang đói bụng. 
Cậu ta gõ cửa phòng Giản Nhung cả buổi. 
"Giản Nhung ơi——" 
"Nhung~" 
"Giản thần?" 
"Cassiopeia đệ nhất thế giới?" 
"Rốt cuộc ông có ăn sáng không?" 
Hai cánh cửa bên cạnh mở ra, đầu tiên là Viên Khiêm ló đầu ra cửa, anh đang cầm điện thoại nói chuyện với Du Du: "Con gái gì đâu? Là giọng của Tiểu Bạch đó, em nghe không ra hả... Anh để gần cho em nghe. Chắc là uống say rồi, anh hả? Đương nhiên anh không say, em ngồi cạnh sao anh dám uống nhiều đâu..." 
Pine tựa cạnh cửa nhìn cậu ta phát rồ. Cậu vừa mới tắm xong, trên người còn ướt, cậu chỉ mặc mỗi chiếc quần, khăn tắm quàng trên cổ. Cậu cho rằng cuối cùng Giản Nhung không chịu nổi nữa sẽ ra đấm Tiểu Bạch cho mà xem. 
"Ông không ăn cũng phải để ý đến tui chút chứ, ông có là Cassiopeia đệ nhất thế giới cũng phải biết lễ phép chứ." Tiểu Bạch áp mặt vào ván cửa phòng của Giản Nhung, từ từ quay đầu lại: "P cưng, hức——" 
"Phát điên gì đó?" 
"...Tui khó chịu, P cưng." 
"Ai bảo ông uống nhiều làm gì?" 
"Ối, ông đừng đỡ nách tui được không, ngứa quá." 
"...Không được ôm cổ tui." 
Cuộc đối thoại ngắt quãng một lạnh một nóng truyền từ ngoài cánh cửa vào. 
Giản Nhung cong chân, áo kéo lên trên ngực, làn da ửng đỏ. 
Tay cậu nắm lấy tóc của Lộ Bá Nguyên, nhưng sợ Lộ Bá Nguyên đau nên không dám nắm mạnh, một tay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-gioi-de-toi-len/1014706/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.