Ngồi quen thoải mái trên ghế gaming rồi nên ngồi ghế bệnh viện vừa cứng vừa chật rất khó chịu.
Đeo khẩu trang rất bí, Lộ Bá Nguyên từ từ mở mắt, cầm lấy khẩu trang khẽ hở ra một chút nhìn trần nhà thở hai hơi.
Bỗng, cảm giác như có người nhìn mình, anh vẫn giữ tư thế rồi nghiêng đầu.
Chàng trai khoác hờ áo khoác, mặc vội nên cổ áo hơi lệch, mái tóc xanh vì ngủ ép quá chặt mà vểnh lên, tuy rằng vẻ mặt hoang mang nhưng cậu ôm chặt áo khoác trong lòng. Cậu đứng đó, im lặng bình tĩnh nhìn mình.
Lộ Bá Nguyên chửi tục trong lòng, ngẩng đầu tính đứng lên thì Giản Nhung đã đi tới trước.
Cả đêm chỉ ngủ được ba tiếng, khi Giản Nhung tỉnh lại hoàn toàn lờ đờ, khi cầm áo đi tới cảm thấy bước chân mình bồng bềnh. Trên xe huấn luyện viên phó lải nha lải nhải cả đoạn đường, vẫn khuyên cậu trở về ngủ, khiến cậu đau đầu.
Mãi đến giờ này, nhìn thấy băng gạc trên cổ tay của Lộ Bá Nguyên, Giản Nhung mới thật sự tỉnh táo.
"Mặc áo khoác đi." Cậu vừa lên tiếng, giọng hơi khàn, giọng điệu cũng rất gượng.
Lộ Bá Nguyên nhận áo khoác, nâng tay định mặc.
"Khoan đã." Giản Nhung nhíu mày, hỏi: "Tay phải của anh có thể nâng lên không?"
Lộ Bá Nguyên nói: "Có thể."
Giản Nhung nhìn anh mặc áo khoác, ánh mắt bất giác nhìn theo tay phải của Lộ Bá Nguyên: "Đau không?"
Lộ Bá Nguyên khẽ nói: "Có gây tê, không đau."
Giản Nhung đau lòng nghiến răng, không lên tiếng.
Cậu mơ hồ có thể đoán được tay của Lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-gioi-de-toi-len/1014702/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.