Trước mắt là thiếu niên tóc ướt dầm dề, đôi mắt thông suốt xinh đẹp kinh ngạc trợn to, có vẻ thập phần vô tội, lời nói tàn nhẫn của Tề Thuyết sắp rời miệng lập tức nghẹn trong cổ họng.
—— Ai biết vậy mà xuất hiện không phải một đám người vạm vỡ, mà là thiếu niên nhìn qua rất gầy yếu đâu!
Càng khỏi nói thiếu niên nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, một chút uy hiếp cũng không có, căn bản làm người ta không có cách nào hung dữ với cậu.
Tề Thuyết thu lại vẻ mặt hung ác, thanh thanh giọng nói, thanh âm bỗng nhiên mà trở nên nhẹ lại: "Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?"
"Chào anh, tôi là Vân Lương, hôm nay vừa tới đến tinh cầu Bạch Diệu." Vân Lương ngẩn người mà nhìn mặt hắn biến sắc, tuy rằng cảm thấy người này rất kỳ quái, vẫn là nói, "Tôi bị lạc đường, có thể ở chỗ này tá túc một đêm sao?"
Nói xong, cậu cảm thấy ở lại mà không trả phí thật sự không tốt, lại bổ sung: "Trên người tôi tạm thời không có tiền, có thể dùng đồ vật khác thay tiền trọ được không?"
Lúc trước chú để lại cho cậu một cái không gian trữ vật, tuy rằng cậu không nhìn kỹ qua, nhưng vẫn là biết bên trong là có một ít đồ vật đáng giá.
"Này, không cần tiền trọ gì đâu......" Tề Thuyết bị đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia nhìn chăm chú vào, rõ ràng không được tự nhiên, hắn rất muốn đồng ý, đáng tiếc lại không có cách nào làm chủ, chỉ có thể quay đầu hô: "Lão đại ——"
Hắn nghiêng người, vì thế Vân Lương liền thấy Lão đại trong miệng hắn là dáng vẻ gì.
Cách một cái hành lang, người đàn ông lười biếng mà nằm ở trên sô pha, nghe được tiếng hô của Tề Thuyết không chút để ý mà ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt thâm thúy.
Là màu vàng kim vô cùng xinh đẹp.
Kỳ quái chính là, Vân Lương vừa thấy hắn, liền nhịn không được liên tưởng đến một dã thú hung mãnh, đôi mắt nhắm hờ ngủ gà ngủ gật, đối quanh mình sự vật thờ ơ, cho dù có người tiếp cận, cũng chỉ là lười biếng mà vừa nhấc mắt, liền không có hứng thú.
Nghĩ vậy, ánh mắt cậu không khỏi trở nên có chút kỳ dị, ngay sau đó, người đàn ông chậm rãi gật gật đầu.
Tề Thuyết tươi cười rạng rỡ, kéo ra môn làm Vân Lương tiến vào, nói: "Lão đại đồng ý lạp, ngươi vào đi."
Vân Lương nghĩ thầm, tuy rằng người này lúc đầu có phần hung dữ, nhìn qua không hề dễ chọc, nhưng hiện tại xem ra người thật ra rất thiện lương nhiệt tình.
Cậu cong lên đôi mắt nhẹ giọng nói lời cảm tạ, đi vào phòng khách, một bà lão choàng khăn hoa từ trong nhà bếp đi ra, đưa cho cậu một cái khăn lông lớn đủ để đem cả người cậu đều bọc bên trong, ôn nhu nói: "Mau lau người, đừng để cảm lạnh."
Người lớn tuổi giống bà, thích nhất chính là người trẻ tuổi tuấn tú ngoan ngoãn như này.
Vân Lương bị khăn lông bao lấy toàn bộ, vừa lúc ngồi đối diện người đàn ông kia. Vốn dĩ Tề Thuyết muốn ngồi xuống ở bên cạnh, lại dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, mà chậm rì rì, rất không tình nguyện mà cùng bà lão cùng nhau đi vào phòng bếp.
Trong phòng khách còn ngồi một người thanh niên, khuôn mặt có vài phần giống với Tề Thuyết, đại khái có quan hệ huyết thống, tầm mắt hắn đảo qua Vân Lương đang nghiêm túc chà lau tóc, hỏi: "Ngươi nói ngươi lạc đường? Vậy ngươi nguyên bản muốn đi địa phương là nào?"
Vân Lương vội vàng lau khô đầu tóc ướt nhẹp, nhưng vẫn là bớt thời giờ trả lời vấn đề của đối phương, cậu nói chính mình là tới nhận lời làm mời nhân viên chăn nuôi, trên mặt thanh niên lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Ở đối diện cậu, người đàn ông cũng nhịn không được nhìn về phía cậu.
Thanh niên hỏi: "Ngươi có thể đem tuyên truyền đơn cho ta xem một chút sao?"
Vân Lương liền từ trong túi lấy ra truyền đơn đưa cho hắn, thanh niên tiếp nhận tuyên truyền đơn, nhìn từ trên xuống dưới một lần, Vân Lương chỉ nghe được hắn nhỏ giọng nói: "Lão đại, em nói không nên để thằng nhóc Tề Thuyết kia tham dự thiết kế tuyên truyền đơn, anh xem nó một hai phải thêm vào sáu loại ngôn ngữ tinh vực, kết quả có người xem không hiểu đi......"
Không biết người đàn ông có nghe hay không, nhưng tầm mắt hắn lại ngơ ngẩn ở trên cổ tay Vân Lương lưu luyến một lát.
Vân Lương cảm thấy khó hiểu, cậu lau khô tóc, đôi mắt lập tức bị một câu nói của người dàn ông trước mặt làm chú ý.
Đó là một rổ bánh Scone, đặt ở trên bàn gần phía người đàn ông kia, từng miếng bánh vàng ruộm mê người cùng mùi hương ngọt ngào như có như không, Vân Lương nhìn nó, phút chốc không thể rời tầm mắt.
Cậu là đói bụng.
Vốn dĩ sức ăn của gấu trúc rất lớn, huống chi cả ngày nay cậu chưa ăn gì, bụng sớm đã đói đến kêu vang, vì thế trong ánh mắt cậu liền không tự giác toát ra vài phần khát vọng.
Cậu không phát hiện, lại bị một người khác xem ở trong mắt.
Đột nhiên, chiếc rổ đựng đầy bánh Scone đẩy đến hướng cậu một khoảng, mà một bên rổ, là một bàn tay khớp xương đều đều.
"......?"
Vân Lương kinh ngạc ngẩng đầu, mà thanh niên lại so với cậu càng kinh ngạc, xem ánh mắt hắn thật giống như cậu là giống loài thần kì nào đó hiếm gặp.
"Ăn đi." Người đàn ông nhàn nhạt mà nói, giây lát lại rũ mắt xuống, giống như việc làm của mình chỉ là việc vô cùng nhỏ không đáng nhắc.
Thanh niên: "......"
Vân Lương thấp giọng nói một câu cảm ơn, cầm lấy một khối bánh Scone đưa vào trong miệng, tạm thời xem nhẹ ánh mắt kinh ngạc cùng như có như không đánh giá của thanh niên kia
Cậu cảm thấy có chút kỳ quái, đây không phải một chuyện nhỏ sao? Vì sao thanh niên này lại kinh ngạc như vậy như vậy?
Cậu tuy rằng không thường xuống núi, nhưng cũng sẽ ngẫu nhiên ở trên núi gặp được một ít du khách, đối với nhân loại vẫn là có một ít hiểu biết.
Con người rất thích cho động vật ăn, mặc kệ những tấm biển cấm cho động vật ăn được dựng lên nhiều hay ít, bọn họ rõ ràng biết điều này bị cấm, nhưng vẫn là làm không biết mệt, có thể là từ những việc đó bọn họ cảm thấy thú vị.
Vân Lương bởi vậy thấy nhiều không trách, chỉ là cậu xem nhẹ một chuyện—— cậu hiện tại chính là hình dạng một thiếu niên nhân loại, mà không phải một động vật nhỏ ngây thơ chất phác, đáng yêu.
Cho nên liền không trách người trẻ tuổi kinh ngạc như thế.
Lúc này, tiếng la của Tề Thuyết đem bầu không khí yên tĩnh mà cổ quái trong phòng khách đánh vỡ: "Làm sao bây giờ, Đinh phu nhân —— thịt khét rồi!"
Chóp mũi Vân Lương khẽ nhúc nhích, xác thật ngửi thấy được một cổ hỗn loạn mùi thịt bị cháy, đồng thời truyền ra còn có mùi hương điểm tâm ngọt ngào.
Nghe được lời này, thanh niên nhịn không được nhíu nhíu mày, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
Vân Lương thấy thế vỗ mảnh bánh vụn trên tay, nói: "Tôi qua đi nhìn xem, nói không chừng có thể giúp được cái gì."
Thanh niên nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Ngươi sẽ nấu ăn?"
"Biết một chút." Vân Lương khiêm tốn mà nói.
Thanh niên không để bụng, xem thiếu niên này ngón tay trắng nõn mềm mại, không giống như là người sẽ làm việc nhà, nhưng chủ động hỗ trợ, không khỏi làm người ta sinh hảo cảm.
Bất quá so với này, hắn càng quan tâm thái độ của lão đại.
Cậu nhìn về phía người đàn ông, người nọ nhắm mắt lại, nhìn không ra có cái gì đặc biệt, nhưng là cậu không hiểu biết đối phương a, nhưng ban đầu không thấy hắn chú ý bất luận kẻ nào.
Thanh niên tấm tắc vài tiếng, rốt cuộc cũng chưa nói cái gì.
Vân Lương đi vào phòng bếp, bên trong bếp ranh giới chia rõ ràng làm hai bộ phận, bà lão —— cũng chính là Đinh phu nhân ở phía đông, sắp xếp sạch sẽ ngăn nắp trên bàn là pudding nhân anh đào mềm mại, mật đào thủy tinh đông lạnh, bánh kem hạt dẻ, mà Tề Thuyết ở phía tây, trước mặt là một mảnh hỗn độn, thịt nướng đen tuyền, đáy nồi đen tuyền, còn có hắn dơ hề, không biết tạp dề dính lên thứ đồ dơ gì.
Vân Lương: "......"
Tề Thuyết nhìn đến cậu, chớp chớp mắt, đáng thương mà nói: "Ta cũng không biết sao lại thế này...... mặt trên thịt liền bốc lên khói đen......"
Vân Lương:...... Trách không được cậu còn ngửi được mùi khói.
Đinh phu nhân thấy thế nói: "Ai nha, ta đã sớm nói, thanh niên các ngươi quá lỗ mãng, căn bản không thể tới phòng bếp làm việc, ngươi không nghe...... Kết quả thế nào?"
Tề Thuyết hận không thể liên tục gật đầu, vô cùng tán đồng lời Đinh phu nhân nói. Lúc trước ở tinh vực thứ sáu, hắn chính là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước, trước nay chưa từng bước vào phòng bếp một bước. Hơn nữa tinh cầu Bạch Diệu tất cả phương tiện đều khá thô sơ, bao gồm đồ làm bếp, hắn thậm chí không biết dùng thế nào.
Nhưng hắn cũng là không có biện pháp.
Hộ gia đình bọn họ ở nhờ này, chỉ có Đinh phu nhân là ở nơi này, con gái bà đã sớm rời khỏi tinh cầu Bạch Diệu, đi đến tinh cầu phát đạt hơn làm việc. Mà Đinh phu nhân chỉ biết làm đồ ngọt, một ngày sau khi ăn ba bữa cơm, thậm chí Tề Thuyết cảm thấy hắn xì hơi đều là mùi ngọt.
Trừ bỏ lão đại, những người khác đã sớm chịu không nổi —— đương nhiên, Tề Thuyết cảm thấy lão đại cũng không phải không có ý kiến, hắn chỉ là lười đến không muốn nói.
Bất đắc dĩ, mấy người tính toán, Tề Thuyết đã bị đẩy ra, căng da đầu đi vào phòng bếp.
Sự thật chứng minh, này quyết sách là rất không sáng suốt.
Vân Lương nhịn không được cười, nghe được Tề Thuyết lắp bắp mà nói: "Ta cũng không nghĩ a, chính là chúng ta mấy cái đại nam nhân, cả ngày ăn điểm tâm như thế nào có thể lấp đầy bụng......"
Đinh phu nhân nghe vậy thở dài nói: "Chính là ta cũng thật sự không biết nấu đồ mặn."
Vân Lương liền nói: "Làm tôi thử xem?"
Đinh phu nhân có chút do dự, Tề Thuyết lại là lập tức nhường vị trí, nhìn dáng vẻ đã sớm ước gì có người tới thay thế hắn.
Vân Lương đứng ở trước bàn sắp xếp lại, trước hết dọn sạch đống hỗn độn trên mặt bàn, rửa sạch dụng cụ cắt gọt, cảm thấy còn tính thuận tay, cuối cùng mới lấy qua khối thịt nướng cháy đen kia.
Đinh phu nhân xem hắn làm việc đâu vào đấy, rất có trật tự, không giống như là đối với việc bếp núc hoàn toàn không biết gì cả, liền tạm thời yên lòng. Mà Tề Thuyết xem động nước chảy mây trôi của cậu, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: Có lẽ, sẽ xuất hiện bất ngờ gì đó cũng không chừng......
Khối thịt nướng kia rõ ràng là thịt chân sau của động vật nào đó, phần bên ngoài thịt thì cháy đen, bên trong thịt còn có chưa chín kỹ vẫn còn tơ máu, lại gần khối thịt ngửi, còn có một mùi hương tanh tưởi rõ ràng.
Khứu giác Vân Lương nhanh nhạy, mùi hương này càng là phóng đại lên rất nhiều lần.
Lượng thịt chân sau này vẫn đủ, hiển nhiên không thích hợp để nguyên khối nướng, Vân Lương đem nó ở trong nước rửa qua một lần, sau đó băm thành nhân thịt, trong phòng bếp rất nhanh vang lên một loạt âm thanh có tiết tấu vang lên.
Trong phòng khách người đàn ông nghe thấy tiếng động, lỗ tai hơi hơi động.
Nơi này hiển nhiên là không có rượu nấu, nhưng lại có lương thực nào đó sản xuất rượu, Vân Lương để sát vào ngửi ngửi, ở nhân thịt thêm vào một chút hương rượu, còn có những gia vị khác, sau đó dùng thêm rau Đinh phu nhân dùng để trang trí điểm tâm ngọt.
Tề Thuyết ở trong bếp thấy mình không giúp gì được cho thiếu niên liền chán nản rời phòng bếp, ngược lại ngửi thấy được mùi hương thịt nồng đậm, từ phòng bếp bay lên theo hơi nước khuếch tán, nhanh chóng chui vào xoang mũi hắn.
Không giống như là mùi hương thịt nướng, trong hỗn hợp mùi thịt còn có một cổ hương vị ngọt thanh, không nồng nàn bắn pháo hoa trong khứu giác, lại càng thêm mê người, làm gợi lên người hứng thú ăn uống của người khác.
"Hít——ha" hắn nhịn không được hít sâu một hơi, lại vô cùng kinh ngạc, "Không thể nào......"
Hắn không khó nghĩ là bút tích của ai, chính vì nguyên nhân đó, hắn mới có thể kinh ngạc như thế: Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong......
Lại xem lão đại, hắn vậy mà hơi ngồi ngay ngắn lại, mấy ngày trước khi ăn cơm chiều không thấy hắn tích cực như vậy.
Một lát sau, trên bàn nhiều thêm mười món ăn. Trước mắt là thiếu niên tóc ướt dầm dề, đôi mắt thông suốt xinh đẹp kinh ngạc trợn to, có vẻ thập phần vô tội, lời nói tàn nhẫn của Tề Thuyết sắp rời miệng lập tức nghẹn trong cổ họng.
—— ai biết vậy mà xuất hiện không phải một đám người vạm vỡ, mà là thiếu niên nhìn qua rất gầy yếu đâu!
Càng khỏi nói thiếu niên nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, một chút uy hiếp cũng không có, căn bản làm người ta không có cách nào hung dữ với cậu.
Tề Thuyết thu lại vẻ mặt hung ác, thanh thanh giọng nói, thanh âm bỗng nhiên mà trở nên nhẹ lại: "Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?"
"Chào anh, em là Vân Lương, hôm nay vừa tới đến tinh cầu Bạch Diệu." Vân Lương ngẩn người mà nhìn mặt hắn biến sắc, tuy rằng cảm thấy người này rất kỳ quái, vẫn là nói, "Em bị lạc đường, có thể ở chỗ này tá túc một đêm sao?"
Nói xong, cậu cảm thấy ở lại mà không trả phí thật sự không tốt, lại bổ sung: "Trên người em tạm thời không có tiền, có thể dùng đồ vật khác thay tiền trọ được không?"
Lúc trước chú để lại cho cậu một cái không gian trữ vật, tuy rằng cậu không nhìn kỹ qua, nhưng vẫn là biết bên trong là có một ít đồ vật đáng giá.
"Này, không cần tiền trọ gì đâu......" Tề Thuyết bị đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia nhìn chăm chú vào, rõ ràng không được tự nhiên, hắn rất muốn đồng ý, đáng tiếc lại không có cách nào làm chủ, chỉ có thể quay đầu hô: "Lão đại ——"
Hắn nghiêng người, vì thế Vân Lương liền thấy Lão đại trong miệng hắn là dáng vẻ gì.
Cách một cái hành lang, người đàn ông lười biếng mà nằm ở trên sô pha, nghe được tiếng hô của Tề Thuyết không chút để ý mà ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt thâm thúy.
Là màu vàng kim vô cùng xinh đẹp.
Kỳ quái chính là, Vân Lương vừa thấy hắn, liền nhịn không được liên tưởng đến một dã thú hung mãnh, đôi mắt nhắm hờ ngủ gà ngủ gật, đối quanh mình sự vật thờ ơ, cho dù có người tiếp cận, cũng chỉ là lười biếng mà vừa nhấc mắt, liền không có hứng thú.
Nghĩ vậy, ánh mắt cậu không khỏi trở nên có chút kỳ dị, ngay sau đó, người đàn ông chậm rãi gật gật đầu.
Tề Thuyết tươi cười rạng rỡ, kéo ra môn làm Vân Lương tiến vào, nói: "Lão đại đồng ý lạp, ngươi vào đi."
Vân Lương nghĩ thầm, tuy rằng người này lúc đầu có phần hung dữ, nhìn qua không hề dễ chọc, nhưng hiện tại xem ra người thật ra rất thiện lương nhiệt tình.
Cậu cong lên đôi mắt nhẹ giọng nói lời cảm tạ, đi vào phòng khách, một bà lão choàng khăn hoa từ trong nhà bếp đi ra, đưa cho cậu một cái khăn lông lớn đủ để đem cả người cậu đều bọc bêm trong, ôn nhu nói: "Mau lau người, đừng để cảm lạnh."
Người lớn tuổi giống bà, thích nhất chính là người trẻ tuổi tuấn tú ngoan ngoãn như này.
Vân Lương bị khăn lông bao lấy toàn bộ, vừa lúc ngồi đối diện người đàn ông kia. Tề Thuyết vốn dĩ hắn muốn ngồi xuống ở bên cạnh, lại dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, mà chậm rì rì, rất không tình nguyện mà cùng bà lão cùng nhau đi vào phòng bếp.
Trong phòng khách còn ngồi một người thanh niên, khuôn mặt có vài phần giống với Tề Thuyết, đại khái có quan hệ huyết thống, tầm mắt hắn đảo qua Vân Lương đang nghiêm túc chà lau tóc, hỏi: "Ngươi nói ngươi lạc đường? Vậy ngươi nguyên bản muốn đi địa phương là nào?"
Vân Lương vội vàng lau khô đầu tóc ướt nhẹp, nhưng vẫn là bớt thời giờ trả lời vấn đề của đối phương, cậu nói chính mình là tới nhận lời làm mời nhân viên chăn nuôi, trên mặt thanh niên lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Ở đối diện cậu, người đàn ông cũng nhịn không được nhìn về phía cậu.
Thanh niên hỏi: "Ngươi có thể đem tuyên truyền đơn cho ta xem một chút sao?"
Vân Lương liền từ trong túi lấy ra truyền đơn đưa cho hắn, thanh niên tiếp nhận tuyên truyền đơn, nhìn từ trên xuống dưới một lần, Vân Lương chỉ nghe được hắn nhỏ giọng nói: "Lão đại, em nói không nên để thằng nhóc Tề Thuyết kia tham dự thiết kế tuyên truyền đơn, anh xem nó một hai phải thêm vào sáu loại ngôn ngữ tinh vực, kết quả có người xem không hiểu đi......"
Không biết người đàn ông có nghe hay không, nhưng tầm mắt hắn lại ngơ ngẩn ở trên cổ tay Vân Lương lưu luyến một lát.
Vân Lương cảm thấy khó hiểu, cậu lau khô tóc, đôi mắt lập tức bị một câu nói của người dàn ông trước mặt làm chú ý.
Đó là một rổ bánh Scone*, đặt ở trên bàn gần phía người đàn ông kia, từng miếng bánh vàng ruộm mê người cùng mùi hương ngọt ngào như có như không, Vân Lương nhìn nó, phút chốc không thể rời tầm mắt.
Cậu là đói bụng.
Vốn dĩ sức ăn của gấu trúc rất lớn, huống chi cả ngày nay cậu chưa ăn gì, bụng sớm đã đói đến kêu vang, vì thế trong ánh mắt cậu liền không tự giác toát ra vài phần khát vọng.
Cậu không phát hiện, lại bị một người khác xem ở trong mắt.
Đột nhiên, chiếc rổ đựng đầy bánh Scone đẩy đến hướng cậu một khoảng, mà một bên rổ, là một bàn tay khớp xương đều đều.
"......?"
Vân Lương kinh ngạc ngẩng đầu, mà thanh niên lại so với cậu càng kinh ngạc, xem ánh mắt hắn thật giống như cậu là giống loài thần kì nào đó hiếm gặp.
"Ăn đi." Người đàn ông nhàn nhạt mà nói, giây lát lại rũ mắt xuống, giống như việc làm của mình chỉ là việc vô cùng nhỏ không đáng nhắc.
Thanh niên: "......"
Vân Lương thấp giọng nói một câu cảm ơn, cầm lấy một khối bánh Scone đưa vào trong miệng, tạm thời xem nhẹ ánh mắt kinh ngạc cùng như có như không đánh giá của thanh niên kia
Cậu cảm thấy có chút kỳ quái, đây không phải một chuyện nhỏ sao? Vì sao thanh niên này lại kinh ngạc như vậy như vậy?
Cậu tuy rằng không thường xuống núi, nhưng cũng sẽ ngẫu nhiên ở trên núi gặp được một ít du khách, đối với nhân loại vẫn là có một ít hiểu biết.
Con người rất thích cho động vật ăn, mặc kệ những tấm biển cấm cho động vật ăn được dựng lên nhiều hay ít, bọn họ rõ ràng biết điều này bị cấm, nhưng vẫn là làm không biết mệt, có thể là từ những việc đó bọn họ cảm thấy thú vị.
Vân Lương bởi vậy thấy nhiều không trách, chỉ là cậu xem nhẹ một chuyện—— cậu hiện tại chính là hình dạng một thiếu niên nhân loại, mà không phải một động vật nhỏ ngây thơ chất phác, đáng yêu.
Cho nên liền không trách người trẻ tuổi kinh ngạc như thế.
Lúc này, tiếng la của Tề Thuyết đem bầu không khí yên tĩnh mà cổ quái trong phòng khách đánh vỡ: "Làm sao bây giờ, Đinh phu nhân —— thịt khét rồi!"
Chóp mũi Vân Lương khẽ nhúc nhích, xác thật ngửi thấy được một cổ hỗn loạn mùi thịt bị cháy, đồng thời truyền ra còn có mùi hương điểm tâm ngọt ngào.
Nghe được lời này, thanh niên nhịn không được nhíu nhíu mày, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
Vân Lương thấy thế vỗ mảnh bánh vụn trên tay, nói: "Tôi qua đi nhìn xem, nói không chừng có thể giúp được cái gì."
Thanh niên nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Ngươi sẽ nấu ăn?"
"Biết một chút." Vân Lương khiêm tốn mà nói.
Thanh niên không để bụng, xem thiếu niên này ngón tay trắng nõn mềm mại, không giống như là người sẽ làm việc nhà, nhưng hắn chủ động hỗ trợ, không khỏi làm người ta sinh hảo cảm.
Bất quá so với này, hắn càng quan tâm thái độ của lão đại.
Cậu nhìn về phía người đàn ông, người nọ nhắm mắt lại, nhìn không ra có cái gì đặc biệt, nhưng là cậu không hiểu biết đối phương a, nhưng ban đầu không thấy hắn chú ý bất luận kẻ nào.
Thanh niên tấm tắc vài tiếng, rốt cuộc cũng chưa nói cái gì.
Vân Lương đi vào phòng bếp, bên trong bếp ranh giới chia rõ ràng làm hai bộ phận, bà lão —— cũng chính là Đinh phu nhân ở phía đông, sắp xếp sạch sẽ ngăn nắp trên bàn là pudding nhân anh đào mềm mại, mật đào thủy tinh đông lạnh, bánh kem hạt dẻ, mà Tề Thuyết ở phía tây, trước mặt là một mảnh hỗn độn, thịt nướng đen tuyền, đáy nồi đen tuyền, còn có hắn dơ hề, không biết tạp dề dính lên thứ đồ dơ gì.
Vân Lương: "......"
Tề Thuyết nhìn đến cậu, chớp chớp mắt, đáng thương mà nói: "Ta cũng không biết sao lại thế này......mặt trên thịt liền bốc lên khói đen......"
Vân Lương:...... Trách không được cậu còn ngửi được mùi khói.
Đinh phu nhân thấy thế nói: "Ai nha, ta đã sớm nói, thanh niên các ngươi quá lỗ mãng, căn bản không thể tới phòng bếp làm việc, ngươi không nghe...... Kết quả thế nào?"
Tề Thuyết hận không thể liên tục gật đầu, vô cùng tán đồng lời Đinh phu nhân nói. Lúc trước ở tinh vực thứ sáu, hắn chính là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước, trước nay chưa từng bước vào phòng bếp một bước. Hơn nữa tinh cầu Bạch Diệu tất cả phương tiện đều khá thô sơ, bao gồm đồ làm bếp, hắn thậm chí không biết dùng thế nào.
Nhưng hắn cũng là không có biện pháp.
Hộ gia đình bọn họ ở nhờ này, chỉ có Đinh phu nhân là ở nơi này, con gái bà đã sớm rời khỏi tinh cầu Bạch Diệu, đi đến tinh cầu phát đạt hơn làm việc. Mà Đinh phu nhân chỉ biết làm đồ ngọt, một ngày sau khi ăn ba bữa cơm, thậm chí Tề Thuyết cảm thấy hắn xì hơi đều là mùi ngọt.
Trừ bỏ lão đại, những người khác đã sớm chịu không nổi —— đương nhiên, Tề Thuyết cảm thấy lão đại cũng không phải không có ý kiến, hắn chỉ là lười đến không muốn nói.
Bất đắc dĩ, mấy người tính toán, Tề Thuyết đã bị đẩy ra, căng da đầu đi vào phòng bếp.
Sự thật chứng minh, này quyết sách là rất không sáng suốt.
Vân Lương nhịn không được cười, nghe được Tề Thuyết lắp bắp mà nói: "Ta cũng không nghĩ a, chính là chúng ta mấy cái đại nam nhân, cả ngày ăn điểm tâm như thế nào có thể lấp đầy bụng......"
Đinh phu nhân nghe vậy thở dài nói: "Chính là ta cũng thật sự không biết nấu đồ mặn."
Vân Lương liền nói: "Làm tôi thử xem?"
Đinh phu nhân có chút do dự, Tề Thuyết lại là lập tức nhường vị trí, nhìn dáng vẻ đã sớm ước gì có người tới thay thế hắn.
Vân Lương đứng ở trước bàn sắp xếp lại, trước hết dọn sạch đống hỗn độn trên mặt bàn, rửa sạch dụng cụ cắt gọt, cảm thấy còn tính thuận tay, cuối cùng mới lấy qua khối thịt nướng cháy đen kia.
Đinh phu nhân xem hắn làm việc đâu vào đấy, rất có trật tự, không giống như là đối với việc bếp núc hoàn toàn không biết gì cả, liền tạm thời yên lòng. Mà Tề Thuyết xem động nước chảy mây trôi của cậu, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: Có lẽ, sẽ xuất hiện bất ngờ gì đó cũng không chừng......
Khối thịt nướng kia rõ ràng là thịt chân sau của động vật nào đó, phần bên ngoài thịt thì cháy đen, bên trong thịt còn có chưa chín kỹ vẫn còn tơ máu, lại gần khối thịt ngửi, còn có một mùi hương tanh tưởi rõ ràng.
Khứu giác Vân Lương nhanh nhạy, mùi hương này càng là phóng đại lên rất nhiều lần.
Lượng thịt chân sau này vẫn đủ, hiển nhiên không thích hợp để nguyên khối nướng, Vân Lương đem nó ở trong nước rửa qua một lần, sau đó băm thành nhân thịt, trong phòng bếp rất nhanh vang lên một loạt âm thanh có tiết tấu vang lên.
Trong phòng khách người đàn ông nghe thấy tiếng động, lỗ tai hơi hơi động.
Nơi này hiển nhiên là không có rượu nấu, nhưng lại có lương thực nào đó sản xuất rượu, Vân Lương để sát vào ngửi ngửi, ở nhân thịt thêm vào một chút hương rượu, còn có những gia vị khác, sau đó dùng thêm rau Đinh phu nhân dùng để trang trí điểm tâm ngọt.
Tề Thuyết ở trong bếp thấy mình không giúp gì được cho thiếu niên liền chán nản rời phòng bếp, ngược lại ngửi thấy được mùi hương thịt nồng đậm, từ phòng bếp bay lên theo hơi nước khuếch tán, nhanh chóng chui vào xoang mũi hắn.
Không giống như là mùi hương thịt nướng, trong hỗn hợp mùi thịt còn có một cổ hương vị ngọt thanh, không nồng nàn bắn pháo hoa trong khứu giác, lại càng thêm mê người, làm gợi lên người hứng thú ăn uống của người khác.
"Hít——ha" hắn nhịn không được hít sâu một hơi, lại vô cùng kinh ngạc, "Không thể nào......"
Hắn không khó nghĩ là bút tích của ai, chính vì nguyên nhân đó, hắn mới có thể kinh ngạc như thế: Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong......
Lại xem lão đại, hắn vậy mà hơi ngồi ngay ngắn lại, mấy ngày trước khi ăn cơm chiều không thấy hắn tích cực như vậy.
Một lát sau, trên bàn nhiều thêm ba món ăn.
Bánh Scone: là một món bánh cơ bản luôn xuất hiện trong hầu hết các bữa tiệc trà của hoàng gia Anh, có xuất xứ từ vùng đất Scotland nổi tiếng. Cách thưởng thức bánh đúng điệu nhất là phết một lớp mứt dâu tây hoặc kem đông lạnh lên bề mặt khi bánh đang còn ấm. Món bánh scone mềm xốp, thơm ngậy được kết hợp hài hòa với kem và mứt dâu tây dẻo ngọt mang đến một hương vị quyến rũ, không thể từ chối.
Pudding anh đào
Bánh kem hạt dẻ (Mont Blanc): là một loại bánh ngọt tráng miệng. Làm từ hạt dẻ mùa thu tuy có xuất xứ từ châu Âu. Nhưng rất phổ biến và được người dân Nhật Bản yêu thích. Tên gọi của chiếc bánh này được bắt nguồn từ "Mont Blanc". Là một ngọn núi thuộc dãy Apls nên thường được tạo hình giống với ngọn núi này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]