Chương trước
Chương sau
Các tuyển thủ không khỏi sôi nổi nghị luận, Trường Vinh cọ đến bên người Vân Lương, nói: "May mắn chúng ta không ở cùng một tổ, miễn cho "giết hại lẫn nhau", nhưng mà cách nói của hắn cũng quá kỳ quái đi —— để động vật tới quyết định tuyển thủ đi hay ở, động vật chẳng lẽ sẽ mở miệng nói chuyện sao?"

Dứt lời hắn cũng cảm thấy khá buồn cười, chính mình nhịn không được liền vui vẻ.

Không nghĩ tới Vân Lương lại nghiêm túc mà trả lời hắn: "Động vật tuy rằng sẽ không nói, nhưng chúng nó cũng có cảm xúc của chính mình. Vườn bách thú hẳn là muốn cho động vật chọn một nhân viên chăn nuôi mà chính mình thích đi."

Đứng ở trên lập trường của động vật lập, nhưng thật ra cậu cảm thấy phương pháp này không tồi, suy xét đầy đủ đến ý nguyện của các con vật.

Trường Vinh cứng họng, sau một lúc lâu mới bình tĩnh vô cùng trìu mến mà nói: "...... Tiểu bảo bối, sao cậu lại ngây thơ như vậy."

Vân Lương không rõ nguyên do: "A?"

Nhìn dáng vẻ cậu ngoan ngoãn ngây thơ, Trường Vinh lại muốn xoa đầu cậu: "Mục đích của bọn họ sao có thể đơn giản như vậy."

—— Show tuyển chọn theo đuổi chính là cái gì? Là ratings!

Cho động vật lựa chọn tuyển thủ làm nhân viên chăn nuôi nó thích, còn không bằng chọn một động vật ngay từ đầu bài xích thậm chí chán ghét. Người xem khẳng định càng muốn xem tuyển thủ lấy lòng động vật như thế nào, có được thiện cảm của động vật, ngay từ đầu đối địch chuyển sang ở chung hài hòa, như vậy tiết mục mới có điểm nổi bật.

Show tuyển chọn Phồn Tinh là chương trình tuyển chọn nổi tiếng nhất tinh hệ Trường Hà, cho tới nay lộ tuyến đều là mời các loại minh tinh tham dự hỗ động, một mặt khác lấy minh tinh vô danh làm mánh lới, đạt được chú ý vô số fans minh tinh.

Mà chủ đề lần này là "vườn bách thú Phồn Tinh" lại treo banner "Tuyển thủ toàn năng", muốn tiết mục bảo đảm ratings càng cần thiết có điểm bạo mới được.

Kỳ thật nói là nhân tài cũng không đúng lắm, ở chỗ này phần lớn có hậu đài hoặc là thực tập sinh công ty giải trí.

Kế hoạch của công ty giải trí Phồn Tinh lần này cũng không có công khai, chỉ là quy mô nhỏ mà tuyên truyền một chút, có thể tưởng tượng tin tức linh thông trong ngành này, đây còn không phải là có thể dùng để nâng đỡ người mới sao. Vì thế chờ tuyển thủ tới vừa thấy, 80% người ở đây đều quen mắt, không phải công ty XX thì chính là người công ty OO.

Thật ra nhân tài không phải không có, chẳng qua bọn họ giống nhau rất khó cạnh tranh với thực tập sinh đã được huấn luyện qua, Vân Lương lại là một cái ngoại lệ, chỉ dựa vào nhân sắc thần tiên của cậu liền giết ra một đường máu.

Chỉ là nguyên nhân chính là vì cậu không phải người trong giới, cũng khó trách cậu đối với một số quy tắc ngầm dốt đặc cán mai.

Trường Vinh xem thiếu niên có chút không tin, nhịn không được nói: "Bằng không chúng ta đánh cược? Bọn họ nhất định không phải đơn thuần muốn kích thích động vật thích nhân viên chăn nuôi. Nếu là cậu thua......"

—— Liền cho tôi nựng má.



Hắn lời nói còn chưa nói xong, liền nhìn đến Vân Lương lắc lắc đầu, không chút do dự nói: "Tôi không đánh cược với cậu."

Trường Vinh: "......"

"Vì sao?" Hắn nhịn không được hỏi.

"Tôi không có tiền." Vân Lương đem túi mở ra cho hắn xem, bên trong rỗng tuếch, có thể nói là nghèo đến bằng phẳng.

"Không cần tiền." Trường Vinh không nhịn được mà bật cười, hắn còn tưởng nguyên nhân gì cơ, "Liền quyết định như vậy đi, nếu cậu thua thì cho tôi nựng má, nếu tôi thua liền gọi cậu là ba ba."

Vân Lương: "......"

Không, cậu rất không muốn có đứa con trai này.

"Quyết định thế nha." Trường Vinh sợ cậu đổi ý, bay như chớp mà nói.

"...... Được rồi." Vân Lương cuối cùng gật gật đầu.

Mười lăm phút sau.

"Ba ba ——" Trường Vinh ôm lấy đùi Vân Lương, "Con rất sợ a!"

Vân Lương: "......"

Cậu nhịn không được sờ sờ đầu ánh vàng rực rỡ của "Con trai ngoan", ngoài ý muốn phát hiện xúc cảm không tồi: "Không cần khoa trương như vậy chứ?"

"Không có khoa trương a!" Trường Vinh hô, "Cậu nhìn miệng nó, vậy mà... vậy mà —— lớn như vậy, ngoặm một cái đều có thể nuốt hai chúng ta vào!"

Mới vừa rồi, Chris dẫn bọn cậu đến cái khu triển lãm đầu tiên —— trước cửa khu triển lãm Tây Nguyên sư, xuyên thấu qua mặt kính, có thể nhìn đến hình thể khổng lồ, Tây Nguyên sư nằm trên mặt đất giống như ngọn núi nhỏ, lười biếng mà hất đuôi, ở trước người nó, có một đám sư tử nhỏ đang đuổi bắt đùa giỡn.

Chris nói: "Có thể mọi người còn đang nghi hoặc ta lời nói vừa rồi là có ý nghĩa gì, cái gì gọi là làm động vật tới quyết định tuyển thủ đi hay ở? Kỳ thật rất đơn giản, chúng ta tôn trọng đầy đủ ý nguyện các con vật, động vật thích nhất tuyển thủ kia liền có thể lưu lại."

Trường Vinh: "ĐM ——"

Dưới khiếp sợ có chút lớn của hắn, mọi người nhìn lại đây, Chris cũng nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mà nói: "Rốt cuộc thời gian nhân viên chăn nuôi ở chung cùng động vật rất lâu, còn phải tiếp xúc thân mật, nếu bị động vật chán ghét, cắn bị thương hoặc là cắn chết liền không tốt, đúng không?"

Trường Vinh: "......"

"Hiện tại, tổ Tây Nguyên sư lại đây, chuẩn bị một chút đi." Chris gợi lên khóe môi, "Tiếp theo, các cậu liền phải bắt đầu cùng nó tiếp xúc thân mật."

Trường Vinh tuyệt vọng mà mở tờ giấy ra, nhìn đến hình vẽ Tây Nguyên sư vẽ không sai bên trên, không khỏi bưng kín ngực.

"Tôi nói, vận khí tôi trước nay đều không quá tốt!" Hắn ai thán nói.

Chris nói đương nhiên là khoa trương, tiết mục tổ sẽ không màng tới tính mạng tuyển thủ, khẳng định là làm tốt phòng hộ thi đấu. Nhưng mà hắn nhìn đến một con sư tử lớn như vậy, còn chưa tới gần, chân đều mềm.

"Vậy cậu muốn lựa chọn rời khỏi sao?" Vân Lương cố ý hỏi như thế.

"Đương nhiên không!" Trường Vinh chém đinh chặt sắt mà lắc đầu.

Nếu là đến thử cũng không dám thử liền xám xịt mà trở về, hắn khẳng định sẽ bị ba cười nhạo!

Hắn dựa vào trên pha lê hướng vào trong xem, Vân Lương cũng nhìn cùng hắn, chẳng qua cậu xem lại là đường cong cơ bắp lưu sướng của đại sư tử, răng nanh sắc nhọn mười phần uy hiếp, cùng với một thân hơi thở hung hãn, sau đó ở trong lòng hâm mộ một trận, lại nhịn không được nhéo nhéo lên thịt cánh tay nhỏ mềm mềm của chính mình.



Tuyển thủ đầu tiên đã đi vào, nhìn qua lá gan hắn rất lớn, có thể là cho rằng muốn lấy lòng sư tử mẹ, có thể xuống tay trên người con non, hắn lựa chọn đồ ăn vặt cùng đồ chơi cho con mà tiết mục tổ chuẩn bị từ sáng sớm, thành công mà dụ dỗ hai con sư tử con, bồi chúng nó chơi tiếp.

Tây Nguyên sư nhìn hắn một cái, không chút để ý mà hất đuôi, thái độ không tốt cũng không xấu, ít nhất không biểu hiện bài xích đối với tuyển thủ, này đã xem như một cái mở đầu không tồi.

Không biết có phải bị người nọ dẫn dắt hay không, tuyển thủ phía sau phần lớn cũng là đi cùng một con đường như vậy, Tây Nguyên sư lẳng lặng mà nhìn bọn họ, cũng không có biểu hiện ra đối với tuyển thủ nào đó đặc biệt yêu thích. Có tuyển thủ thử tiếp cận nó, nó cũng không để ý tới.

Trường Vinh là người xếp hạng cuối cùng, mắt thấy sắp đến lượt hắn, không khỏi có chút khẩn trương: "Đại sư tử này cũng không có gì tỏ vẻ, làm thế nào có thể nhìn ra nó thích ai hay không thích ai a? Tôi phải làm sao bây giờ? Không lẽ giống bọn họ đi lấy lòng tiểu sư tử sao?"

"Tôi cảm thấy đây không phải một ý kiến hay." Vân Lương đột nhiên nói.

"A?" Trường Vinh nhịn không được quay đầu nhìn cậu.

"Bởi vì nó căn bản không phải một sư tử mẹ a, đám sư tử nhỏ kia cũng không phải con nó." Vân Lương đương nhiên mà nói, lại không biết lời này làm Trường Vinh khiếp sợ cỡ nào.

"Cậu làm sao mà biết được......"

"Xem một cái sẽ biết." Vân Lương ngữ khí nhẹ nhàng.

Ở trong mắt cậu, phân biệt giới tính động vật so với phân biệt nam nữ con người thậm chí còn dễ hơn rất nhiều.

Trong lòng Trường Vinh khiếp sợ vô cùng: Nếu thật như vậy, tiết mục tổ cũng quá nhiều kịch bản đi? Đây không phải là cố ý muốn tuyển thủ đi nhầm hướng sao?

"Nếu cậu muốn nó thích, không bằng lấy qua cho nó khối thịt đi." Vân Lương chỉ xe đẩy nhỏ ở cửa khu triển lãm, trên đó là tất cả đồ chơi món ăn mà tiết mục tổ chuẩn bị, chủng loại đầy đủ hết, "Chọn một khối thịt ở giữa kia, ta thấy nó rất muốn ăn."

"Được, tốt."

Biểu tình trầm tĩnh của Thiếu niên làm người tin phục, Trường Vinh cắn răng một cái, thật sự cầm khối thịt mà cậu chỉ, đi vào khu triển lãm.

Chris hơi nhướng mày, đó chính xác là loại thịt thú mà Tây Nguyên sư thích ăn nhất, là trùng hợp, vẫn là...... Hắn hướng Vân Lương liếc mắt một cái.

Trường Vinh vừa vào cửa, Tây Nguyên sư liền đứng lên, hướng hắn đến gần. Sau khi tới gần vóc dáng nó có vẻ lớn hơn, Trường Vinh nhịn xuống xúc động muốn cất bước chạy, run run rẩy rẩy mà đem thịt đưa đến trước mặt nó.

Tây nguyên sư ngửi ngửi, hạ mình mà ở trên vai hắn cọ một cái, cúi đầu ăn lên.

Ngoài phòng triển lãm, vẻ mặt các tuyển thủ cùng tổ khác đều không phải rất tốt, kết quả đã thực rõ ràng, Trường Vinh đạt được ưu ái của Tây Nguyên sư.

"Cậu cũng quá lợi hại đi! Ngày trước cậu đã làm qua công việc nhân viên chăn nuôi sao? Hay là trong nhà có người làm công việc như vậy? Cậu đối với động vật cũng quá hiểu biết!" Ra khỏi phòng triển lãm, Trường Vinh khó nén hưng phấn trên mặt.

Vân Lương cong lên đôi mắt: "Tôi đối với động vật xác thật hiểu biết tương đối nhiều."

—— Bởi vì cậu vốn dĩ chính là động vật sao.

Vườn bách thú Phồn Tinh muốn mở ra tám phòng triển lãm, năm phòng là triển lãm động vật có vú, hai phòng là triển lãm loài bò sát, một phòng là triển lãm chim.

Mà Vân Lương ở tổ thứ sáu đó là phòng mãng xà.

Vân Lương có chút thấp thỏm, Trường Vinh thấy thế an ủi hắn: "Đừng lo lắng, cậu đối động vật như vậy như vậy, chẳng lẽ còn bắt không được một con rắn nhỏ?"

"Không phải con rắn nhỏ, là Giác Võng Cự Mãng." Vân Lương sửa đúng lời hắn, hơi hơi nhấp môi, "Loài rắn không giống động vật khác, chúng nó...... Không dễ tiếp xúc."

(Ngao: Giác Võng Cự Mãng là con rắn nào dị mọi người có ai biết không ạ?)

"Kia cũng không sợ, ai sẽ không thích A Lương đâu." Trường Vinh khoa trương mà nói, "Cái cự mãng gì đó khẳng định vừa thấy đến cậu liền thích đến không được, cuốn lấy cậu không bỏ, cũng không liếc mắt nhìn những người khác một cái."



Vân Lương bị hắn chọc cười, mi mắt cong cong: "Nhờ lời tốt của cậu."

Tuyển thủ tổ sáu đứng ở bên ngoài phòng triển lãm nhìn vào trong qua tấm kính, chỉ nhìn đến một núi đá giả cao lớn đứng ở giữa phòng triển lãm, mà cái cự mãng kia toàn bộ giấu ở phía sau núi giả, chỉ lộ ra một cái đuôi thô dài, vảy ngăm đen ở dưới ánh sáng phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.

Một tuyển thủ đi vào, muốn tới gần nó lại bị cái đuôi chặn đường đi, cự mãng biểu đạt ý tứ thực rõ ràng —— không chào đón người tới quấy rầy.

Người nọ còn muốn tiếp tục thử, cự mãng lại ngẩng lên đầu, loài rắn đặc trưng có con ngươi dựng trời sinh liền có vẻ tàn nhẫn, lạnh băng, thành công bức lui tuyển thủ còn muốn tiến lên.

Vân Lương thấy một màn như vậy, lộ ra biểu cảm nằm trong dự kiến: "Đây là lí do tôi nói "không dễ tiếp xúc", bởi vì chúng nó tương đối thích nằm một chỗ, càng là lười cùng người giao tiếp, so với cùng đồng loại hoặc là những người khác ở chung, chúng nó càng thích ngủ."

Ngày trước cậu ở trên ngọn núi kia cũng có rắn, chỉ là cậu trước nay không cùng bọn họ giao tiếp qua, không phải không nghĩ, mà là không cơ hội.

Trường Vinh: "...... Thật đúng là có cá tính a."

Dứt lời hắn có điểm lo lắng: "Vậy cậu phải làm sao bây giờ?"

Vân Lương nghĩ nghĩ, nói: "Tôi nỗ lực một chút đi."

Trường Vinh: "......"

Chuyện này giống như không phải nỗ lực là có thể giải quyết a.

Vân Lương cùng Trường Vinh giống nhau, vừa khéo cũng là người cuối cùng đi vào, vài vị tuyển thủ trước đều thảm bại mà về, đến lượt cậu, mọi người cũng không có bao nhiêu hy vọng.

—— Chủ yếu là, mãng xà này dầu muối không ăn! Đồ chơi không thích! Đồ ăn không có hứng thú! Ném vào một con thỏ nó cũng không xem một cái! Còn sẽ dùng ánh mắt lạnh băng uy hiếp người! Liếc mắt một cái liền khiến người ta run rẩy! Này làm sao bây giờ a?

Hơn nữa bọn họ không biết thiếu niên là từ bỏ hay là như thế nào, trong tay rỗng tuếch, cái gì cũng không lấy.

La Ương còn cười nhạo một tiếng: "Hắn sẽ không cho rằng chỉ dựa vào một khuôn mặt là có thể làm mãng xà thân cận hắn đi?"

Mọi người ở đây cho rằng thiếu niên cũng sẽ cùng mặt khác tuyển thủ sẽ giống nhau rất nhanh liền thất bại, một màn khiến người khiếp sợ đã xảy ra —— thiếu niên vừa mới đứng vững ở trong phong triển lãm, không đợi cậu làm cái gì, cự mãng liền chậm rãi từ sau núi giả bò ra tới, chậm rãi leo bả vai lên thiếu niên, chậm rãi đem thân thể từng vòng trườn ở trên người cậu, vùi đầu vào cổ cậu, lựa chọn một tư thế dễ chịu sau đó nhắm mắt lại, tất cả phảng phất như lâm vào trầm mặc, chỉ để lại thiếu niên mờ mịt mà vô tội mà nhìn về phía bên ngoài của kính, suýt nữa bị cự mãng đè trên mặt đất.

Mọi người: "......"

La Ương: "......"

Trường Vinh thấy một màn như vậy trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới nói ra một câu —— "Mẹ nó tôi là nhà tiên tri à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.