Chương trước
Chương sau
Kì thực hệ thống cũng không để ý lương cơ bản mấy ngàn tinh tệ như vậy, dù tranh thủ cũng sẽ không quá cao. Minh tinh nhận một kỳ tiết mục giá cả có thể lên đến trăm vạn, đây là yếu tố mà thực tập sinh nhìn thấy nhưng không với tới được.

—— Điều mà nó muốn nói đến chính là phần thưởng cùng với hoa hồng từ đại ngôn, đây mới là nguồn thu chiếm phần lớn thu nhập.

Hệ thống số 888 là một em bé mới "Sinh ra" không lâu, bởi vì là chương trình hỗ trợ trẻ nhỏ, nên trong vô thức ánh mắt nhìn Vân Lương chứa vài phần giống như "Người cha già", huống chi nguyên hình của chủ nhân mới đáng yêu như vậy! Nó rất vui lòng vì chủ nhân mà tranh thủ lợi ích!

Mà bản hợp đồng này, sở dĩ có mấy chục trang nội dung, là bởi vì những nội quy, quy định của nó khá chi tiết, có thể nói là toàn diện mọi mặt. Đây là hợp đồng cho kỳ đầu tiên của chương trình, sau đó sẽ còn có hợp đồng kỳ hai, kỳ ba. Sở dĩ Phồn Tinh nhịn đau từ bỏ mầm non tiền đồ vô lượng này, không thể ký kết hợp đồng nghệ sĩ, là bởi vì nhận được chỉ thị từ cấp trên.

Hệ thống đang cùng giám đốc nhân sự của đối phương thương lượng các điều khoản, cùng lúc đó, Lận Thừa Tư nhận được tin nhắn từ anh trai mình.

Đế quốc hoàng đế bệ hạ · vị lãnh tụ của tinh hệ Trường Hà · anh hùng trong chiến tranh Maria dùng giọng điệu bà tám không gì sánh được hỏi: "Em trai, có phải em đang yêu đương hay không?"

Lận Thừa Tư: "......"

Peles: "Đừng xấu hổ, em cũng đã đến tuổi này rồi, anh nghe Tề Dược nói, em đối xử với một bạn nhỏ rất khác thường?"

Lận Thừa Tư: "Không có, đừng nghe tên đó nói bậy."

Một bạn nhỏ? Nói như anh là một tên biến thái vậy.

"Anh chỉ là......" Hắn dừng một chút, vẫn là nói, "Em còn nhớ rõ khu vực thí nghiệm Altas mà chúng ta đã phá hủy trong chiến tranh Maria không? Anh hoài nghi cậu ấy là đồng bạn của chúng ta."

"Tuổi cậu ấy còn rất nhỏ, không có người than nào khác, không hiểu biết về xã hội, khuyết thiếu thường thức, nhưng lại có năng lực tinh thần mạnh mẽ, cần có người hướng dẫn." Lận Thừa Tư rũ xuống mắt, "Hơn nữa, ở bên cạnh cậu ấy, tinh thần em được trấn an."

Nghe đến đó, Peles mới nói nói: "Nếu là đồng bạn, chắc chắn phải chăm sóc. Nhung em trai à, em cũng già đầu rồi, khi nào mới suy xét một chút vấn đề cá nhân, để anh nói cho em biết, hiện tại đối tượng tốt không dễ gặp, gặp được người thích hợp nhất định phải xuống tay trước......"

Lận Thừa Tư: "......"

Thấy đối phương lại muốn lái về chuyện cũ, mặt không biểu cảm mà kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó liếc nhìn Tề Dược người đã "Mật báo" cho Hoàng đế bệ hạ.



Tề Dược không chút hoang mang mà đứng dậy, dùng trí não chiếu ra một phần báo cáo: "Sau một tuần điều tra, 95% thổ địa tinh cầu Bạch Diệu đã được kiểm tra đo lường xong, chưa phát hiện dấu vết hoạt động nào của tàn dư Heinrich, vị trí hiện tại còn chưa điều tra là nơi mà chúng ta đang đặt chân —— toàn bộ vườn bách thú tinh cầu Bạch Diệu cùng với khu rừng đằng sau nó."

"Lão đại, phỏng đoán ban đầu của anh có lẽ là chính xác."

Lận Thừa Tư nhàn nhạt nói: "Tôi hiểu."

Bên này, trải qua nửa giờ đàm phán, hệ thống rốt cuộc đạt được một cái kết quả hài lòng, công ty giải trí Phồn Tinh đem hợp động đã được sửa đổi gửi tới, Vân Lương ký tên của mình lên hợp đồng.

Giám đốc nhân sự nhìn bản hợp đồng thật vất vả mới ký được, nhịn không được nói với cháu trai mình: "Cháu vẫn là đừng vọng tưởng làm người đại diện của người ta, đã người sáng suốt và quyền lực hơn đến trước rồi.

"Daniel": "......Hu hu hu."

Mà số 888 hài lòng mà đem hợp đồng lưu trữ, nói: "Chủ nhân, có bất kì chuyện gì cần tôi hỗ trợ, đều có thể gọi tôi."

Để tránh cho trí não can thiệp quá nhiều vào người sử dụng, chỉ có khi chính chủ nhân đưa ra yêu cầu, hệ thống mới có thể khởi động và được cấp quyền, nó tồn tại giống như một trợ lý công việc.

Vân Lương ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được."

Tuy rằng âm thanh hệ thống nghe giống như của một đứa trẻ, nhưng nó lại đáng tin cậy một cách bất ngờ.

Cậu mở ra cuốn notebook nhỏ, ghi lại: "Ngày thứ ba đến nơi này, tuy rằng mọi thứ thật kỳ lạ, ban đầu tôi cảm thấy bối rối, nhưng xin đừng lo lắng, tôi nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều, có thêm nhiều người bạn mới, còn tìm được việc làm, có lẽ chú cũng sẽ mừng vì cháu."

Đặt bút xuống, cậu khẽ mỉm cười.

Phồn Tinh cho tuyển thủ hai ngày điều chỉnh thời gian, hai ngày này, Vân Lương cơ bản là ở phòng bếp cùng thư phòng.

Cậu kinh hỉ phát hiện trong thư phòng vậy mà có phần tiếp theo của quyển sách nhỏ*, là một quyển tác phẩm truyện ký dày cộp, Ineka đó là tên của nhân viên chăn nuôi kia.

(*quyển sách nhỏ mà Vân Lương đọc lúc đợi phỏng vấn á.)

Lúc trước Vân Lương vẫn luôn ở trên núi, kiến thức văn hóa hoàn toàn dựa vào việc tự học, chỉ nghe nói về thế giới bên ngoài từ những động vật nhỏ xuống núi, bởi vậy đối với thế giới bên ngoài cậu thực sự không hiểu biết nhiều. Nhưng chú cậu đã dạy dỗ cậu thực sự rất tốt, ở phương diện đối nhân xử thế cậu cũng vô cùng hiểu rõ.

Sau khi cậu phát hiện ra cuốn truyện ký, liền dự định đọc nó một lần, hiểu biết thêm một chút tri thức về động vật, không làm vườn bách thú thất vọng khi trả lương cao cho cậu.

Chỉ là cậu không hiểu, vì sao nhân viên chăn nuôi thời đại tinh tế lại phải đối mặt với ống kính, còn sẽ quảng cáo sản phẩm, chẳng lẽ là quảng cáo thức ăn cho thú cưng? Bát đựng thức ăn cho thú cưng?

Mặc kệ như thế nào, không có gì sai khi làm giàu cho bản thân.

Vì thế Vân Lương vui vẻ mà chui vào trong thư phòng, xem đến mức mê mẩn, sau khi được chương trình hỗ trợ trẻ nhỏ nhắc nhở, cậu mới không có quên ba bữa một ngày.

Hai ngày sau, cậu nhận được thông báo từ tổ tiết mục, tất cả tuyển thủ tập trung ở dưới tòa chung cư.

Trường Vinh vừa thấy cậu đến liền lộ ra một nụ cười xán lạn: "A Lương, hai ngày không gặp có phải cậu rất nhớ mình hay không?"

Vân Lương: "......"

Kỳ thật hai ngày này cậu trầm mê đọc sách căn bản không có chú ý tới thế giới bên ngoài, tự nhiên cũng không có nhớ tới hắn.

Trường Vinh không chú ý tới vẻ mặt của cậu, vẫn lải nhải: "Lúc mình tới cha mình rõ ràng nói là sẽ đi theo mình, không nghĩ tới mình được chọn ông ấy lại bắt đầu phàn nàn, hai ngày này mình về nhà một chuyến cãi nhau với ông ấy một trận, lúc đi quên nói với cậu một tiếng, thực xin lỗi."

Vân Lương lắc lắc đầu: "Không sao đâu."



Trường Vinh nhìn thấy vòng tay trên cổ tay cậu, ánh mắt sáng lên: "Cậu mua trí não? Cái này mình chưa từng thấy trên thị, là đồ thiết kế riêng, giá cả không hề rẻ phải không?"

Dứt lời liền lôi kéo cậu trao đổi số liên lạc, danh bạ Vân Lương cuối cùng không còn trống nữa, nhiều một vị trí.

Vân Lương "Ừm" một tiếng, nói cho hắn: "Là quà của một người bạn."

"Bạn trai?" Trường Vinh trêu ghẹo cười.

Vân Lương: "......"

"Bạn nam." Cậu nhấn mạnh nói, "Hơn nữa mình cảm thấy đại lão đem nó đưa mình, đại khái là muốn thu phục mình, để mình làm đàn em."

Trường Vinh thầm phân tích cái xưng hô "Đại lão" một lần, cảm giác có mờ ám. Hắn cười nói: "Đại lão còn cần đưa món quà quý giá như vậy cho đàn em sao?"

Chỉ sợ là muốn "bắt" cậu đi a, đứa nhỏ ngốc này.

Vân Lương nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý: "Bởi vì lão đại cần gấp một đàn em biết nấu cơm? Đồ ăn mình nấu hình như rất hơn khẩu vị hắn."

Và có thể thấy rõ bằng mắt thường rằng không một đàn em nào có thể nấu cơm được.

Trường Vinh nhìn vẻ mặt nghiêm tức của cậu, trong lòng vậy mà suy nghĩ như vật thật, không khỏi buồn cười một trận, cố ý nghiêm trang mà nói: "Rất có khả năng, lần sau gặp mặt cậu có thể trực tiếp hỏi hắn."

"Ừm." Vân Lương nghiêm túc gật đầu.

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, những tuyển thủ lục tục đi ra khỏi chung cư. Ban đầu còn lại có mười sáu tuyển thủ, hiện tại chỉ còn lại có mười một người. Rời đi phần lớn là tuyển thủ dự bị, chỉ có một ngoại lệ, đó chính là nhân viên chăn nuôi khu chim muông. Sau khi người đó rời đi, La Ương liền thế chỗ người đó.

Trường Vinh hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: "Thay thế bổ sung chế độ vừa ra tới ta liền biết là chuyện như thế nào, La Ương liền thích chơi loại này bất nhập lưu thủ đoạn, nguyên bản lựa chọn nhân viên chăn nuôi vắng họp, hắn không phải có thể bổ thượng sao."

Những người cũng biết rõ chuyện này, không khỏi dùng ánh mắt phức tạp nhìn La Ương, La Ương cũng không để ý, trên mặt vẫn mang nụ cười nhàn nhạt.

Sau khi tất cả mọi người có mặt, Chris đứng trước mặt mọi người nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên các cậu trở thành nhân viên chăn nuôi, ngày mai chương trình sẽ bắt đầu ghi hình, hôm nay các cậu có thời gian một ngày ở chung và kéo gần quan hệ với động vật mà mình phụ trách, căn phòng trong buồng triển lãm đã được chuẩn bị xong, tốt nhất hôm nay các cậu phải quyết định mình muốn ở nơi nào. Hiện tại, các cậu có thể đến khu triển lãm của mình."

Ghi hình?

Lại phát hiện điều mà mình nghe không hiểu, Vân Lương không khỏi có chút hoang mang, trùng hợp lúc này Trường Vinh vỗ vỗ bờ vai của cậu, hỏi: "A Lương cậu định sống ở chỗ nào?"

Vân Lương bị hắn đánh gãy suy nghĩ, theo bản năng mà nói: "Đương nhiên là ở trong buồng triển lãm a."

Để thuận tiện chăm sóc cho động vật.

Vì thế Trường Vinh nói: "Được, vậy tôi cũng sống trong buồng triển lãm giống cậu."

Thấy Vân Lương nhíu mày, cho rằng cậu đang căng thẳng, Trường Vinh lại an ủi nói: "Đừng lo lắng, cứ làm theo yêu cầu của tổ tiết mục là được."

Vân Lương như suy tư gì gật đầu.

Vừa rồi cậu dùng trí não tìm kiếm đoạn ghi hình của chương trình và show thực tế Phồn Tinh, xuất hiện một dòng giải thích và giới thiệu dài dòng, lúc đó cậu mới nhận ra rằng "Chương trình thực tế" không phải tên công ty, nhưng khái niệm của nó Vân Lương cũng là cái hiểu cái không.

Nhưng Trường Vinh nói rất đúng, hợp đồng cũng đã ký, cậu chỉ cần hoàn thành yêu cầu của đối phương là được.



Nghĩ vậy, Vân Lương lại thả lỏng lên.

Khoảng cách giữa chuồng của Boa Constrictor và chung cư tương đối gần, nên Vân Lương tới nơi đó đầu tiên, mà Trường Vinh nghĩ đến mình sẽ tiếp xúc gần gũi cùng sư tử lớn, trong lòng vẫn có chút hơi sợ.

Đang lúc hắn âm thầm thở dài, thiếu niên trước mắt đột nhiên đưa cho hắn một túi bánh quy, nói: "Hôm qua mình nướng bánh quy, ăn thử hương vị cũng không tệ lắm, cho nên mang theo một ít cho cậu, cố lên nha!"

Trường Vinh được cổ vũ: "Đa tạ cổ vũ! Ba ba! Con nhất định sẽ không phụ mong đợi của ba!"

Vân Lương: "......"

Cậu vui là được.

Cậu đi vào buồng triển lãm, lần trước tới cậu chỉ nhìn thoáng qua một cái, lần này cẩn thận đánh giá một lần, mới phát hiện diện tích của nó thật sự rất lớn, hơn chục nghìn mét vuông, phòng triển lãm vì mô phỏng môi trường sinh sống của Boa Constrictor, mà gieo trồng số lượng lớn cây cối, còn có một hồ nước nhỏ cùng rất nhiều thứ khác, có thể nói là chuẩn bị khá tỉ mỉ.

Cậu nhìn quanh một lần, cũng không có phát hiện bóng dáng của trăn bự, nghĩ thầm: Chẳng lẽ là ngủ quên ở chỗ nào rồi?

Sau núi giả, trong ao, còn có dưới rễ cây đều không có, Vân Lương tìm một vòng, vô cùng hoang mang: Trăn bự rốt cuộc đi đâu rồi?

Đúng lúc này, phần lưng cậu đột nhiên bị cái gì chọc vào, Vân Lương vừa quay đầu lại, phát hiện Trăn lớn màu đen đang dựng thẳng, ngẩng cao đầu, đôi mắt vàng kim không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu, như đang chất vấn: Ngươi đã hứa sẽ đến sớm gặp ta? Đây là đến sớm mà ngươi nói?

Vân Lương: "......"

Được rồi, mình thật tội lỗi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.