Khoảnh khắc ấy Trương Ước cảm thấy đầu óc mình quay mòng mòng, vẻ mặt vốn đang hờ hững cũng hoàn toàn đứng hình, cứ như chiếc máy bị kẹt, không tài nào suy nghĩ được.
Này là sao! Là bắn tim! Chín bỏ làm mười là cầu hôn đấy!!!
Tề Thiệp Giang to gan thật! Khá là chắc kèo tại lần trước mình ôm cậu ấy ba phút sau đó không thể kiềm chế!
Không được! Mình không thể nhận lời ngay được!!
Qua hồi lâu, Trương Ước mới tìm được dòng suy nghĩ của mình.
Nếu trước đây đứng trước tiếng lòng, hay thậm chí là cả thế giới nội tâm của mình, hắn vẫn còn có phần “đã nghiện còn ngại”, thì bây giờ hắn hoàn toàn không thể lừa được bản thân mình nữa:
Hắn thích Tề Thiệp Giang!!
Cũng không rõ có tình cảm từ khi nào nữa, là lúc ghi hình cho chương trình mình đàn cậu ấy hát? Hay là lúc thấy cậu ấy thì thầm lời ca bi ai của tử đệ thư? Hay là khi cậu ấy hỏi 23333 là cái gì?
Trương Ước thấy vẻ mặt mình trong màn ảnh có chút kì kì, trong vẻ mặt đờ đẫn xen chút mừng rỡ, “Khụ…..”
“Ổn rồi chứ?” Tề Thiệp Giang lại quay điện thoại về phía mình, lại giơ tư thế tay kia lên, “Tôi muốn hỏi anh, cái này có ý nghĩa gì? Tôi thấy có người giơ.”
Trương Ước nghẹn lại: “……….”
Trời cao đất dày, trong nháy mắt chỉ có vậy mà thôi.
Tề Thiệp Giang: “?????”
Không biết có phải ảo giác của anh không nhỉ, sao Trương Ước uể oải đi trông thấy thế kia?
Trương Ước ngả người ra ghế, hồn phách như trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-can-my-nhan-thinh-the-ma-lam-gi/617009/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.