Chỉ một câu nói đã trấn áp các cư dân mạng, mọi người liên tục khen hay, như vậy đã đủ chưa?
Đương nhiên là chưa đủ.
Dưới khán đài không ngớt lời khen hay, nhưng hai người đứng trên sân khấu vẫn hết sức tự nhiên.
Lưu Khanh bảo rằng: “Đúng là đọc như vậy. Nhưng vấn đề ở đâu?”
Tề Thiệp Giang nói: “Lời dẫn của tác phẩm Tứ Lang này, chỉ có một câu là không có vấn đề gì, thế nhưng anh coi lại nội dung mà xem, “Giếng ngọc cành khô rụng lá vàng, qua câu từ mà suy đoán có lẽ đó là trời thu.”
Lưu Khanh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tề Thiệp Giang: “Nhưng anh nghe tiếp câu sau đi, bốn câu điệu Tây Bì diêu bản mà công chúa Thiết Kính xướng kia lại phá rồi.”
(Diêu bản – chỉ nhịp điệu chậm kéo dài trong hí khúc)
Anh cất giọng xướng lên, nhân vật công chúa Thiết Kính này yêu cầu ngón giọng rất cao, mà diêu bản cũng yêu cầu rất cao với người biểu diễn. Diêu bản nhịp điệu tự do, phải dựa vào lời ca, cảm xúc để phát huy, cũng phải lý giải được sâu sắc nội dung, chứ không thể tự do đến độ không màng phách, nhịp.
Công chúa Thiết Kính là vai đào, Tề Thiệp Giang vừa mới xướng vai lão sinh, lại lập tức dùng giọng nhẹ, xướng lời kịch: “Thược dược mẫu đơn đỏ thắm vườn, cảnh xuân tươi sắc muôn loài hòa ca.”
(Lão sinh: vai nam trung niên)
(Vai đào: nguyên gốc là đán giác, là tên chung cho các vai nữ trên sân khấu, thường là vai nữ chính)
(Giọng nhẹ: gốc là tiểu tảng, chỉ giọng của thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-can-my-nhan-thinh-the-ma-lam-gi/616999/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.