Ngày hôm ấy sau khi Liễu Tuyền Hải trở về, hôm sau liền gọi điện thoại tới nhà họ Mạnh, muốn nói với cụ ấy một tiếng, rằng ông đã tìm được truyền nhân “Tử đệ thư”, dù sao ông cũng rất quan tâm tới việc truyền thừa văn hóa khúc nghệ nói chung, chứ không chỉ đơn thuần có tấu nói.
Lão tiên sinh Mạnh đây đã ngoài chín mươi, là tiền bối có vai vế cao nhất trong giới tấu nói, có thể nói là đã chứng kiến tấu nói thịnh suy. Từ thời mãi nghệ ngoài phố, cho đến khi nó có thể tới phòng trà, mở viện tấu nói riêng, sau này nữa bắt đầu xuất hiện trên sóng radio, trên tivi, thậm chí giờ đây đã từ từ suy thoái.
Từ cụ trở xuống ba, bốn đời con cháu đều tấu nói, có rất nhiều đồ tử đồ tôn, là một thế gia tấu nói chân chính, học trò khắp thiên hạ.
Nghe điện thoại là cháu trai của lão tiên sinh Mạnh, cũng là một diễn viên tấu nói, Mạnh Tịnh Viễn, người này cũng từng hợp tác với đồ đệ của Liễu Tuyền Hải là Tăng Văn được hai mươi năm, quan hệ thân thiết, đương nhiên cũng quen biết Liễu Tuyền Hải.
“Tĩnh Viên à, cụ nhà mình có thức không?” Liễu Tuyền Hải không kiềm được hưng phấn nói, “Hôm qua chú có kỳ ngộ, gặp được một thằng bé biết xướng “Tử đệ thư”, còn có hai ngón nghề, cũng theo tấu nói chúng ta, phong thái còn rất giống cụ nhà, vô cùng ổn trọng.”
Thoạt đầu Mạnh Tịnh Viên ngạc nhiên, “Thật hay giả vậy? Vậy.. vậy cậu trai ấy học từ ai?”
Liễu Tuyền Hải kể lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-can-my-nhan-thinh-the-ma-lam-gi/259817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.