EDITOR: LAM
Tiết thứ nhất của buổi chiều là môn Ngữ Văn.
Mỗi khi nhớ tới giọng điệu từ tốn của thầy Vương dạy Văn cũng như lời giảng nhàm chán tới cực điểm của ổng, “Trọng tâm tư tưởng của đoạn văn này là..”, “Ý chính mà tác giả muốn biểu đạt là…”, “Minh chứng cho sự…”, nhóm ba người Triển Minh hoàn toàn không muốn quay lại lớp học.
Hơn nữa Ngữ Văn là cái môn bọn họ có thể trốn được bởi vì thầy Vương coi nhóm Triển Minh hệt như không khí, mặc kệ ba người này có đi học hay không, một cái liếc mắt ổng cũng chả thèm nhìn. Đám Triển Minh đã rất lâu rồi không có làm bài tập cũng không chép bài giảng, tới lúc thi một chữ cũng đách thèm ghi luôn.
Thầy Vương cũng y như bọn họ, nhìn thấy mặt nhau là ngứa mắt rồi.
Ba người trốn dưới tán cây xoài ở góc sân thể dục, lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh, nằm dưới tàng cây thật sự quá thoải mái. Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân chơi game, Triển Minh nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Lâm Tiểu Bân vừa chơi game vừa hỏi, “Anh Triển, anh vì sao lại giúp tên bạn cùng bàn kia?”
Mãi một lúc sau Triển Minh mới trả lời, “Chủ yếu là do Vương Việt quá đáng ghét.”
“Đệch mợ!” Lâm Tiểu Bân vỗ đùi, “Chuẩn cơm mẹ nấu luôn, thằng đó quả thật khó ưa. Ngày hôm nay nhìn cái bản mặt nó thôi là em đã thấy phiền muốn chết, quá ư là thô bỉ.”
Vương Việt và Ngô Uyên cùng thích một cô gái, chính là cán bộ môn Vật Lý Khưu Nhiên Dĩnh của lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-bao-ban-cung-ban-danh-cau/203006/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.