*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. EDITOR: LAM Mỗi một lần diễn ra kỳ thi tháng, Cố Kỳ Nam luôn đặt ra cho mình hai mục tiêu, một là điểm Anh Văn phải được cải thiện, hai là tổng điểm phải được nâng cao, dù cho chỉ là tiến bộ thêm chút ít cũng được. Anh Triển rất lo cho cậu, còn cậu lại thấy bản thân chẳng có áp lực gì, bởi vì trong cả hai năm lớp 10 và 11, cậu vẫn luôn dành rất nhiều thời gian cho Olympic Toán. Hiện tại đã là cuối cấp rồi, cậu có thể tiết chế, đem toàn bộ thời gian chú tâm vào các môn học khác. Cố Kỳ Nam lật lật cuốn sách, cậu rất có niềm tin với chính mình. Còn anh Triển lại vô cùng căng thẳng, ảnh căng thẳng tới mức trước kỳ thi hai ngày, tin nhắn của cậu mà ảnh cũng không trả lời. Ngay cả chúc ngủ ngon cũng quên luôn, tới tận mười hai giờ mới nhắn hỏi cậu còn thức không, mới nãy ảnh học bài nên không để ý thời gian. Cố Kỳ Nam cạn lời, nửa đêm mới ngủ không tốt chút nào hết, tinh lực không đủ sao mà học hành được? Anh Triển lại nói không sao hết, ảnh thức khuya quen rồi nên không cần ngủ quá nhiều. Sau khi thi xong, cả bọn vẫn như cũ tụ tập cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm. Bốn người dạo bước trên đường một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi ăn canh Mạo Thái (*). Mỗi người gọi một tô lớn, sắc đỏ bên trong bốc khói nghi ngút, mùi cay nồng của ớt xộc thẳng vào mũi. (*) Canh Mạo Thái: Nguyên văn 冒菜, Tiếng Anh gọi là Maocai, là một món ăn nổi tiếng ở Thành Đô, Tứ Xuyên, nguyên liệu chính bao gồm các loại thịt, đậu nành, cải thìa, hải sản, nấm thể quả nấu với nước dùng cay có vị Đông y. Triển Minh cắn một miếng rồi đột nhiên mở miệng, “Câu số năm trong bài trắc nghiệm Anh Văn chọn C có đúng không?” Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân mờ mịt nhìn. Cố Kỳ Nam suy nghĩ một lát, sau đó trả lời, “Chắc là A.” Hắn ngay lập tức thả đũa xuống, từ trong ba lô lôi ra cuốn ghi chép Tiếng Anh rồi lật tới lật lui. Hai người bọn Ngô Uyên bị hình ảnh này làm cho sốc toàn tập. Lâm Tiểu Bân gác đũa nói, “Không đúng nha, anh Triển, có cần thiết phải vậy không? Anh bị cái gì kích thích thế? Anh như vậy tụi em ăn hổng vô luôn đó.” Triển Minh không đếm xỉa tới hắn, vẫn cứ tiếp tục lật, thẳng đến khi kiếm ra đáp án, biết là mình đã làm sai mặt ngay lập tức xụ xuống, hắn cất vở cúi đầu ăn. Ngô Uyên nhìn tin tức trên di động, cất tiếng hỏi, “Anh Nam, đề Toán thứ hai từ dưới đếm lên, đáp án là bao nhiêu?” Cố Kỳ Nam nói ra đáp án của mình. Ngô Uyên gật đầu, “Làm sai rồi, hầy.” Hắn vừa nói vừa nhắn tin, chờ cho tới khi thả điện thoại xuống, Lâm Tiểu Bân ngay lập tức dòm hắn chằm chằm. Ngô Uyên sởn cả tóc gáy, “Mày làm cái gì đấy?” Lâm Tiểu Bân u ám nói, “Mày khai ra ngay, mới vừa nãy mày gửi tin trao đổi đáp án kì thi với ai? Tao còn thấy cái ảnh đại diện là màu hồng phấn đó nhé!” Ngô Uyên ho khan một tiếng, có chút ngại ngùng trả lời, “Thì là… Khưu Nhiên Dĩnh.” Lâm Tiểu Bân nghe như sét đánh ngang tai, hắn nắm lấy cổ áo của Ngô Uyên lắc qua lắc lại, la làng lên, “Mày với nữ thần sao lại thế hả? Hai người có tiến triển từ bao giờ? Chuyện đưa trà sữa lần trước mày cũng không thành thật khai báo, nói!” Ngô Uyên bị Lâm Tiểu Bân lay tới mức suýt chút nữa là đánh đổ một tô Mạo Thái, hắn giãy giụa nạt lại, “Dòng ngu ngục! Mau thả ra coi!” Lâm Tiểu Bân hừ hừ hai tiếng rồi buông tay, “Là anh em tốt với nhau, mày nói yêu đương cũng đách rên lên một chữ, mày như vậy mà được à?” Cố Kỳ Nam, “…” Ngô Uyên nhanh tay bảo vệ tốt đồ ăn của mình, sau đó giải thích, “Mày nói bậy bạ gì thế! Không thể nào! Chẳng qua chỉ nói chuyện phiếm trên Wechat thôi, mà cũng đách phải tán dóc luôn, là thảo luận học hành, thảo luận học hành đó!” Lâm Tiểu Bân lắc đầu, cảm thán thói đời bạc bẽo, anh em với nhau mà còn có bí mật không chịu chia sẻ. Cố Kỳ Nam, “…” Ngô Uyên đỏ mặt, mở miệng thanh minh, “Đã bảo là không phải! Mày chớ có nói năng linh tinh! Nhỏ nhờ tao hỏi Tiểu Nam Tử đáp án môn Toán thôi, thật mà, mày nhìn đi.” Nói xong còn đưa điện thoại sang muốn cho Lâm Tiểu Bân xem. Lâm Tiểu Bân che lại đôi mắt, “Tao hông nhìn! Hông nhìn đâu! Nhìn sẽ bị đau mắt hột!” Ngô Uyên thật sự muốn đánh chết hắn. Ngô Uyên nghiến răng càm ràm, “Mày chỉ dám phá tao thôi, sao mày hông tới phá anh Triển đi?” Triển Minh nghe vậy ngẩng đầu lên, “Phá tao chuyện gì?” Ngô Uyên nhỏ giọng, “Anh dạo gần đây chăm chỉ học tập như thế, khẳng định có vấn đề…” Triển Minh mặt không cảm xúc, bình tĩnh trả lời, “Cuối cấp rồi, tao muốn thi đỗ vô một cái trường đại học nào khá một chút, có gì không ổn?” Ngô Uyên lắc đầu, “Không có! Tuyệt đối không có!” Lâm Tiểu Bân nhìn Cố Kỳ Nam rồi tự hỏi, “Tụi anh hỏi anh Triển chút chuyện, sao tự dưng chú mày căng thẳng thế? Cái gương mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đống luôn kìa.” Cố Kỳ Nam, “…” Lâm Tiểu Bân than thở, “Ôi đứa nhỏ đáng thương, nhìn coi áp lực năm cuối cấp đã tàn phá bé cưng thành cái dạng gì nè, kì kì quái quái, lầm lầm lì lì. Cố Kỳ Nam nghẹn tới đỏ mặt, cậu thật sự rất muốn lớn tiếng nói cho bọn họ biết hổng phải do áp lực thi cử mà là do đang nói chuyện yêu đương! Bốn người cơm nước xong thì đi đánh một giờ bi-a. Sau khi kết thúc lại chạy tới khu phố thương mại ở quảng trường nhỏ tiếp tục chơi đùa. Ở khu quảng trường có một đống trò chơi dành cho thiếu nhi, vòng quay ngựa gỗ, xe đụng, tàu lửa điện, đủ các loại đèn màu chiếu sáng rực rỡ tới độ bán kính mười dặm (1) xung quanh đều có thể nhìn thấy, quả thực muốn chói lòa cả hai mắt. (1) 10 dặm = 16,09344 km Cả bọn ngồi xuống một quán trà sữa cạnh quảng trường nhỏ sau đó gọi bốn ly đồ uống rồi nhâm nhi ở dãy bàn tròn bên ngoài. Bốn người cùng nhau đón từng đợt gió cuối hè lồng lộng, uống nước chanh, hớp từng ngụm trà sữa, chơi game, nghịch di động, tiếng có tiếng không mà nói chuyện phiếm. Tháng mười đến đồng nghĩa với việc mùa hè cũng chấm dứt, tất cả mọi người vẫn mặc áo ngắn tay nhưng không cần dùng tới máy lạnh nữa. Cả đám đang ăn gà, không có gì bất ngờ khi Cố Kỳ Nam vẫn là người đầu tiên biến trở thành chiếc hộp, cậu nhích lại gần anh Triển, bội phục nhìn ảnh chơi trò chơi, thậm chí còn nghĩ bụng ảnh làm cái gì cũng lợi hại, rất thông minh đó nha, có điều học hành lại hơi kém một xíu, tại sao lại thế nhỉ? Ca khúc tiếp theo vang vọng ra từ cửa tiệm trà sữa. “Anh cười lên trông thật là đẹp mắt, tựa như hoa nở lúc xuân về…” (2) (2) Bài hát có tên là 你笑起来真好看, các bạn có thể sub trên Youtube để nghe. Cố Kỳ Nam nhìn sườn mặt của Triển Minh, cười ngây ngô. Anh Triển tuấn tú lắm luôn, đẹp mắt vô cùng, quá MAN… Lâm Tiểu Bân bị đánh chết, ngẩng đầu liền thấy ngay nụ cười dạt dào ý xuân của Cố Kỳ Nam, hắn giật nảy mình, mở miệng hỏi, “Tiểu Nam Tử, mi dòm anh Triển rồi cười là có ý gì? Đáng sợ quá đi mất.” Ngô Uyên cũng tạch vì bị dội boom, chỉ còn lại Triển Minh. Cố Kỳ Nam tấm tắc khen, “Dòm cái sự đẹp trai của anh Triển đó.” Triển Minh tay run lên, chết bởi một phát súng ngay đầu. “Anh cười lên trông thật là đẹp mắt, tựa như ánh mặt trời lúc xuân về…” Triển Minh nghiêng đầu, ánh mắt chạm phải cái nhìn đầy chuyên chú của Cố Kỳ Nam, kế đó lại bị nụ cười tươi tắn của cậu làm cho lóa mắt thế là đành phải nhìn sang chỗ khác. “Khiến cho mọi phiền não, khiến hết thảy ưu sầu, tất cả đều theo gió tung bay…” Bốn người ngồi ở quán trà sữa tới gần mười giờ mới vẫy tay chào tạm biệt. Cố Kỳ Nam cây ngay không sợ chết đứng đi theo sau lưng Triển Minh, hắn dắt xe muốn tiễn cậu tới trạm điện ngầm, lúc này cậu mới nói tối nay sẽ phải qua đêm ở chỗ của hắn, đã thông báo cho bố mẹ rồi. Triển Minh sững sờ một lúc mới nói, “Sao lại không nói sớm?” Cố Kỳ Nam ngồi trên yên xe, nhỏ giọng lầu bầu, “Em mà nói sớm chắc anh tống cổ em đi lâu rồi.” Cậu trộm nhìn anh Triển, có chút tủi thân, “Tại sao anh hông cho em ngủ lại? Mỗi ngày tụi mình chỉ có một tiếng rưỡi nghỉ trưa để được ở cạnh nhau thôi, anh lại còn bắt em phải giống như trước kia dành ra một tiếng để học bài, nửa tiếng để ngủ trưa. Chủ Nhật được nghỉ thì phải đi học nhóm ở chốn công cộng. Như thế thì nói yêu đương kiểu gì? Hầy, học sinh trung học đáng thương quá mà, em muốn nhanh chóng lớn lên.” Triển Minh cạn lời, chỉ có thể thốt lên một câu, “Em, cái đứa nhóc này.” Cố Kỳ Nam kháng nghị nhưng bị bác bỏ. Lúc về tới phòng trọ đã hơn mười giờ đêm. Sau khi bước vào cửa, anh Triển vội nói, “Em tắm rửa trước đi, tới giờ em đi ngủ rồi đó.” Hắn vừa dứt tiếng, cửa vừa mới đóng lại là Cố Kỳ Nam đã bổ nhào vào trong lòng hắn, ôm cổ hắn chặt cứng. Triển Minh, “Em…” Tiểu Nam Tử hôn lên hai bầu má của hắn rồi nói, “Suốt cả một buổi tối em chỉ muốn ôm anh, hôn anh thôi! Không được, trước hết phải để em ôm…” Cố Kỳ Nam còn chưa nói xong mà anh Triển đã nhấc bổng cậu lên đặt ở trên bàn học sau đó hằn lên môi cậu một nụ hôn nồng cháy như vũ bão, chiếc hôn này khiến cậu không thể chống đỡ được, toàn thân mềm nhũn. Túi sách của Triển Minh bị chính hắn ném trên mặt sàn, còn ba lô của Cố Kỳ Nam vẫn nằm ở trên lưng, cậu chưa kịp thả xuống. Sách vở trên bàn đều bị anh Triển thô bạo vơ hết xuống đất, một đống lộn xộn đáng thương nằm chỏng chơ giữa phòng. Cố Kỳ Nam bị loại thân mật khảm sâu vào linh hồn này làm cho mơ mơ hồ hồ, đánh mất luôn năng lực suy nghĩ. Cậu ngồi ở trên bàn học, anh Triển lách người vào giữa hai chân cậu rồi ôm thật chặt như thể ảnh muốn dùng nụ hôn này nuốt chửng cậu vào trong bụng của ảnh vậy. Chờ cho tới khi Cố Kỳ Nam phản ứng lại, hai chân cậu đã kẹp lấy anh Triển, bộ vị yếu ớt giữa đùi phồng lên một độ cong nho nhỏ. Cậu cảm thấy làn da của chính mình sắp bị thiêu cháy tới nơi rồi, Cố Kỳ Nam đỏ mặt trong vô thức, bởi vì cậu phát hiện ra mình có chút… Cuối cùng anh Triển cũng buông cậu ra, ảnh thở hổn hển ghé lại gần tai cậu rồi nói, “Bảo, giờ đã biết vì sao anh không cho em ngủ lại chưa?” Cố Kỳ Nam đâu phải con nít, giờ thì cậu hiểu rồi. Nhưng mà… Cố Kỳ Nam thỏ thẻ đáp, “Tụi mình hẹn hò chưa được một tháng…” Làm vậy thì nhanh quá! Triển Minh cúi đầu nở nụ cười, cười đến mức lỗ tai của cậu cũng phải đỏ theo. “Em còn nhỏ, đợi em lớn rồi tính sau.” Anh Triển nói xong câu ấy thì thả tay ra, sau đó mở tủ quần áo giúp cậu lấy đồ ngủ, khăn mặt. Cố Kỳ Nam không phục, “Em hông phải con nít, em đã lớn lắm rồi!” Triển Minh lơ đễnh cầm y phục đưa cho cậu, thúc giục cậu nhanh đi tắm rửa. Cố Kỳ Nam cúi đầu liếc trộm một cái thế là bị kích thước của vật dưới kia dọa cho sợ ngây người, cậu cảm thấy mình hình như hoa mắt rồi thì phải. Triển Minh có chút xấu hổ kéo kéo quần rồi xoay người sang chỗ khác. Cố Kỳ Nam nhanh chân chạy vào buồng tắm rửa ráy. Thẳng cho tới khi hai người vệ sinh cá nhân xong xuôi, nằm trở lại trên giường, hưng phấn ban nãy đã qua đi không ít. Thế nhưng tình yêu ấy mà, người yêu mình ở ngay bên cạnh kiểu nào cũng không tự chủ được mà quấn lấy nhau, cánh tay, da thịt, bờ môi, thậm chí là bộ phận riêng tư nhất đều muốn dán chặt một chỗ, chẳng thể tách rời. Hai người hôn lấy hôn để, hôn tới khi Triển Minh không thể chịu được nữa bèn phải giãn ra một cái khe hở, hắn nói, “Bảo, đừng nhúc nhích.” Cố Kỳ Nam vẫn còn muốn hôn. Triển Minh bất đắc dĩ nói, “Hôn nữa sẽ xảy ra chuyện đó, nhóc con.” “Em hổng phải con nít, cái gì em cũng hiểu!” Cố Kỳ Nam phản bác, “Quan hệ này kia nọ em cũng biết!” Triển Minh hỏi lại, “Hả? Đều hiểu?” “Dị tính, đồng tính, em biết hết cả đấy!” Cố Kỳ Nam không phục, “Em xem qua phim rồi!” Triển Minh, “… Em còn coi cả phim cơ đấy? Khác phái anh không nói, em sao lại coi luôn cả đồng tính?” “Đàn anh Lý Đằng chia sẻ cho em. Lúc trước khi em tìm hiểu thông tin, ảnh từng hỏi em có biết người đồng tính làm tình thế nào không, em nói em không biết, thế là ảnh gửi một bộ phim ngắn sang cho em.” Cố Kỳ Nam lẫm liệt khai huỵch toẹt ra hết. Chờ cậu nói xong được vài giây mới phát hiện anh Triển không nói lời nào. “Sao thế ạ?” Trong bóng tối truyền tới giọng nói lạnh lẽo của Triển Minh, “Em khi đó bao nhiêu tuổi? Mười lăm hả? Anh ta gửi cho em coi?” “Mười lăm đó.” Cố Kỳ Nam hỏi, “Tự dưng anh mất hứng vậy?” Triển Minh muốn đánh người, “Anh ta còn làm gì nữa? Có nói với em mấy lời kì quái gì không?” “Thế nào mới tính là lời nói kì quái?” Triển Minh nhịn không được ngồi bật dậy, giọng điệu trầm thấp nhưng vẫn giấu không nổi sự tức giận, “Chính là nói trắng ra, nói rõ ràng, nói những lời không nên nói!” “Hổng có.” Cố Kỳ Nam trả lời. Triển Minh lặng thinh một lúc rồi bỗng dưng gục xuống đè lại Cố Kỳ Nam, mãnh liệt hôn như đang trút giận. Cố Kỳ Nam ngay lập tức không còn tâm trí đâu suy nghĩ xem tại sao anh Triển lại không vui, hai tay cậu ôm lấy cổ của ảnh, cả người ngất ngây, tay chân không tự chủ xáp lại gần. Rất lâu sau đó anh Triển mới thả cậu ra, nhỏ giọng than thở, “Em, thật là…” “Gì chứ…” Cố Kỳ Nam lầu bầu với một chất giọng như muốn vắt ra nước. “Em là bảo bối, là báu vật, là Bảo của riêng anh.” Triển Minh thì thầm, gắt gao siết chặt người thương trong vòng tay của mình. _____________ Canh Mạo Thái: Gì chứ đồ ăn Tứ Xuyên là món khoái khẩu của mị, mị ăn cay dữ lắm. =]]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]