EDITOR: LAM
Sau khi máy bay vừa hạ cánh, Cố Kỳ Nam ngay lập tức thông báo lên nhóm đàn em nói mình đã trở về. Cậu không dám nhắn tin riêng cho anh Triển, bởi vì cái tin ngày hôm qua cậu gửi cho ảnh tới tận hôm nay ảnh vẫn không trả lời.
Cố Kỳ Nam đọc tới đọc lui những dòng tin nhắn mình đã gửi, làm gì có câu nào quá đáng đâu. Không hề vượt khỏi ranh giới bạn bè mà?
Tại sao ảnh không phản hồi lại? Có phải ảnh cảm thấy rất phiền khi cậu cứ liên tục gửi tin riêng cho ảnh không?
Cũng đúng, Lâm Tiểu Bân đã từng nói qua từ ngày có nhóm đàn em, ba người bọn họ đều ở trong nhóm thảo luận chứ chưa từng tán gẫu riêng tư bao giờ. Nhưng mà trước kia cậu và anh Triển vẫn thường xuyên như thế, lúc ấy ảnh vẫn sẵn sàng trả lời lại cậu.
Đại khái là do tỏ tình thất bại đi, tuy rằng ngoài miệng nói vẫn là bạn bè nhưng thật ra đã không có cách nào trở lại như xưa.
Thẳng cho tới khi về đến nhà, Lâm Huệ vui vẻ nói, “Mẹ đang lo bão tới sẽ ảnh hưởng tới chuyến bay, may là không có.”
“Tháng mười mà còn có bão ạ?” Cố Kỳ Nam hỏi.
“Chắc là cơn bão cuối cùng trong năm nay đó.” Cố Văn Huy thả hành lí xuống.
Chín giờ tối, cảnh báo về cơn bão được tung ra, tâm bão hướng về Nam Châu, siêu bão thứ 13 trong năm nay sẽ đổ bộ vào khu vực ven biển Nan Châu vào lúc 9 giờ tối mai. Toàn bộ thành phố buộc phải nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tui-bao-ban-cung-ban-danh-cau/1307279/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.