Chương trước
Chương sau
Ta đón lấy ánh mắt khiếp sợ của Tần Vinh Nguyệt: “Ngươi đối thoại như nào với hệ thống, ta đều nghe được rõ ràng, ta biết, chỉ cần ta hô lên tiếng mẫu thân kia thì Hoàng đế cùng công chúa sẽ không tiếc bất cứ giá nào đến Bắc Địch cứu ngươi.”

 

“Một đế vương, một phi tần, một công chúa, muốn g.i.ế.c các ngươi còn khó hơn lên trời. Năm nay ta mới tám tuổi, đợi đến khi ta có năng lực báo thù, ít nhất còn phải mười năm, ta chờ không được.”

 

“Bởi vì ta biết nếu ta chờ thêm một ngày, đầu của ta và phụ thân vẫn treo lơ lửng trên thanh đao của ngươi, vẫn dẫm vào vết xe đổ kiếp trước!”

 

“Cho nên ta nghĩ thông suốt rồi, không thể để cho các ngươi sống quá lâu được.”

 

22

 

Tần Vinh Nguyệt không thể tin nhìn ta: “Sao ngươi có thể làm được? Ngươi chỉ mới tám tuổi mà thôi! Ngươi vốn chẳng có gì cả!”

 

“Phụ thân đã dạy ta, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, mượn sức địch nhân đánh địch nhân khác là đạo lý của kẻ yếu.”

 

“Cho nên ta mượn lực lượng Bắc Địch làm cho Hoàng đế mất hết lòng dân, lại mượn lực lượng của Tam hoàng tử để g.i.ế.c Hoàng đế và công chúa.”

 

“Cuối cùng không phải ngươi đã rơi vào tay ta, mặc cho một hài tử tám tuổi xâu xé sao?”

 

Ta đ.â.m một đao vào n.g.ự.c Tần Vinh Nguyệt, nhìn vẻ mặt thống khổ của bà ta mà trong lòng cực kỳ thoải mái.

 

“Ngươi thật sự cho rằng ta đến thăm Thám Hoa Lang là để vui chơi giải trí sao? Là ta báo hành tung của ngươi cho Thám Hoa phủ biết để hắn tiết lộ cho Thục phi, cho nên công chúa và hoàng đế mới sớm tới Sở gia thôn tìm ngươi đó.”

 



Ta chớp chớp đôi mắt to tròn: “Ngươi và hệ thống -- đều bị ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.”

 

Tần Vinh Nguyệt há to miệng, bà ta rất muốn bật cười nhưng trong cổ họng lại phát ra tiếng khóc thống khổ.

 

Bà ta mang theo hệ thống đi tới thế giới này, vốn tưởng rằng là thứ tồn tại độc nhất, cuối cùng lại thua trong tay một ‘tiểu dã chủng’ tám tuổi.

 

Bại thảm hại như thế, triệt để như thế!

 

Ta tóm mái tóc bà ta:

 

“Trước kia ngươi coi ta là rác rưởi, giờ ta cũng vứt bỏ ngươi như rác rưởi thôi!”

 

23

 

Khi quân đội của Tiêu Khởi dọn dẹp chiến trường, phát hiện tiên đế Tiêu Nguyên c.h.ế.t đuối trong dòng sông.

 

Thi thể thối rữa của Minh Ngọc công chúa cũng được tìm thấy trên bờ sông.

 

Mà phía trước công chúa cũng phát hiện t.h.i t.h.ể Vinh phi.

 

Vinh phi trúng tên, trước n.g.ự.c trúng đao, bộ mặt lúc c.h.ế.t cực kỳ dữ tợn, tựa hồ như không hề cam lòng, vô cùng phẫn hận.

 



Chắc là bà ta muốn hóa thành lệ quỷ, đáng tiếc, hồn phách còn chưa rời thể, đã bị người của Tam hoàng tử đốt sạch.

 

Trung Việt thay đổi triều đại.

 

Tiêu Khởi thuận lợi đăng cơ, khi ký lại minh ước hòa bình với người Bắc Địch, đầu của Tiêu Nguyên đã được đặt trên bàn đàm phán, lúc này người Bắc Địch mới kéo dài hiệp nghị đình chiến.

 

Thục hoàng quý phi trở thành Thục thái hậu.

 

Lúc luận công ban thưởng, Thục thái hậu cố ý triệu kiến ta.

 

Nàng ta thưởng thức ta, trong lời nói còn có hàm ý:

 

“Mới tám tuổi đã có thể g.i.ế.c rồng, sau khi đứa nhỏ này lớn lên sẽ rất tài năng! Nếu là nam tử thì chính là đại họa.”

 

“Ta nhìn ngươi cũng không tệ, hay là ngươi ở trong cung đợi vài năm, đến mười sáu tuổi gả cho hoàng đế làm thiếp, như thế nào?”

 

Nàng ta đang muốn khống chế trong lòng bàn tay.

 

Trong cuộc đảo chính này, nữ hài tám tuổi này đã phát huy vai trò then chốt, ta đã biết quá nhiều chuyện.

 

Biết càng nhiều thì c.h.ế.t càng nhanh.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.