Chương trước
Chương sau
Bà ta tuyệt nhiên không đề cập tới việc mình dùng khổ nhục kế tìm người giả làm thổ phỉ mới dẫn tới việc bọn họ nhân cơ hội lợi dụng chuyện này.

 

Hoàng đế vừa mới truy thê thành công, để dỗ dành ái phi cười nên lập tức hạ lệnh:

 

“Sở gia thôn cấu kết với tội phạm Bắc Địch, đả thương ái phi của trẫm, cả thôn phạm vào trọng tội! Giết hết cho trẫm!”

 

19

 

Các tướng sĩ đi theo hắn chinh chiến Bắc Địch nghe được mệnh lệnh này đều có chút do dự.

 

Hoàng đế vì một nữ nhân ra lệnh cho bọn họ tấn công kẻ thù bên ngoài, không tiếc chà đạp minh ước giữa hai nước. Nhưng dù sao cũng là đánh người Bắc Địch, bọn họ cam tâm tình nguyện liều mạng.

 

Nhưng lần này, đế vương lại muốn bọn họ g.i.ế.c hết người trong Sở gia thôn.

 

Sở gia thôn gần biên giới, năm xưa có rất nhiều nhà phải hy sinh trên chiến trường.

 

Hiện giờ Sở gia thôn chỉ còn lại một ít nam tử tráng niên, phần lớn đều là người già yếu và nữ tử.

 

Ra tay với một thôn xóm như này khiến lòng người rất bất an.

 

Có võ tướng khuyên ngăn: “Bệ hạ, đồ thôn có phải hơi nghiêm trọng hay không? Nếu người Sở gia thôn xác thực có tội cấu kết với kẻ thù bên ngoài, có thể thẩm vấn từng người một để điều tra, còn trực tiếp đồ thôn… chỉ sợ bị người ta chỉ trích.”



 

Minh Ngọc công chúa ngang ngược phản bác: “Mẫu phi ta ở cái địa phương rách nát kia nhận bao nhiêu ủy khuất, chỉ cần có thể dỗ mẫu phi cao hứng, đừng nói là đồ thôn, cho dù là đồ thành thì phụ hoàng ta đều có thể làm được!”

 

Tần Vinh Nguyệt thẹn thùng tựa vào trong lòng Hoàng đế: “Đồ thôn quả thật có thể trút giận cho thần thiếp, nhất là Sở Nghiêm và Sở Tuế Ninh hay làm khó dễ thần thiếp nhất, bệ hạ không được buông tha cho bọn họ.”

 

“Đúng rồi, còn có Thám Hoa Lang phu nhân Lâm Uyển, nàng ta ở trong thôn cũng nhằm vào thần thiếp không ít lần, kính xin bệ hạ minh xét.”

 

“Ái phi lưu lạc dân gian đã phải chịu nhiều khổ cực, trẫm nhất định phải trút giận cho ái phi.”

 

Hoàng đế cố ý muốn diệt Sở gia thôn, còn cố ý mang theo Tần Vinh Nguyệt đến Sở gia thôn xem thử.

 

Lúc trở lại Sở gia thôn.

 

Tần Vinh Nguyệt đã thay một thân cẩm y, đầu đội kim phượng quan, toàn thân là châu báu ngọc ngà.

 

Bà ta ở Sở gia thôn gặp trắc trở nhiều lần, lần này trở về, ít nhiều cũng có chút hư vinh áo gấm về quê.

 

Bà ta cùng đế vương, công chúa ngồi trên một chiếc xe ngựa, đang chuẩn bị nhìn đám người Sở gia thôn quỳ gối trước mặt bà ta cầu xin tha thứ.

 

Nhưng Sở gia thôn lại vô cùng yên tĩnh.

 



Ngay cả một con gà cũng không nhìn thấy.

 

Hệ thống phát hiện ra vấn đề đầu tiên:

 

[Không đúng, không đúng! Ký chủ! Sự tình đã vượt qua nội dung vở kịch đã định!]

 

[Ngươi có ý gì?]

 

Tần Vinh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại thì trong rừng cây bỗng nhiên xuất hiện quân đội trọng giáp dày đặc như mây đen.

 

Người dẫn đầu quân đội là Tam hoàng tử Tiêu Khởi.

 

Tiêu Khởi chỉ kiếm vào thẳng Hoàng đế: “Phụ hoàng, người - - nên thoái vị đi!”

 

20

 

Khi hoàng đế Tiêu Nguyên nổi giận vì hồng nhan, mang binh vây công thành Bắc Địch Xuyên, Tam hoàng tử Tiêu Khởi mưu đồ đã lâu nhân cơ hội khống chế triều chính.

 

Tiêu Nguyên vì Tần Vinh Nguyệt đồ sát Bắc Địch Xuyên thành, dẫn đến chuyện Bắc Địch xuôi nam phản công, biên cảnh lại lâm vào náo động.

 

Mà lúc này, quân chủ Tiêu Nguyên lại không nghĩ biện pháp hóa giải nguy cơ, ngược lại vì dỗ ái phi vui vẻ mà lại hạ lệnh đồ sát người một thôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.