Nhi tỉnh dậy đã là 7h sáng hôm sau, đầu đau như búa bổ vậy. Mở mắt ra… ôi cái gì thế này chứ, cô sao… sao lại ở nhà mình thế này? Tay bị còng, chân bị xích, tình huống quái quỷ gì vậy?
- CÓ AI KHÔNG? CỨU VỚI!
Thì ra, nhân lúc cô còn mê man bất động thì Trọng Hoàng anh ta đã mang cô trở về đây khi ông trời còn đang chìm trong giấc ngủ, bầu trời vẫn còn tối thui là 5h sáng. Tại sao cô lại ở đây, bà nội cô đâu rồi?
Gào khản cổ rồi cô nằm lại xuống chiếc giường queen rồi rưng rưng khóc lóc. Cửa phòng mở ra, bà Nguyệt đem đồ ăn sáng vào cho con gái mình. Vuốt nhẹ lọn tóc mềm mại, bà nói:
- Nhi à. Ăn 1 chút nhé con. Cháo gà con thích nhất này. Há miệng ra mẹ đút cho nào.
- Tại sao con lại ở đây mẹ?
- Thằng Hoàng đưa con về đó. Mẹ nhớ con lắm đấy con có biết không Nhi?
Nhìn quầng thâm trên mắt mẹ mình, cho thấy rằng bà Nguyệt đã khóc khá nhiều. Nhưng mang cô về đây thì tại sao lại xích với còng cô lại như 1 con chó thế này chứ?
- Mẹ thả con ra đi.
- Há miệng ra mẹ xúc cho nào. Ngoan nào con gái mẹ.
Cô mím chặt môi lại không ăn thìa cháo, bà Nguyệt không nỡ nói ra lí do mà cô ở đây, để bát cháo lên mặt bàn gần đó rồi đi ra khỏi phòng, mặc cho cô có gọi thế nào bà cũng không nói 1 lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tue-nhi-xin-hay-yeu-toi/3423940/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.