An Ca bước vào sảnh, đi lướt qua người Tề Nhược, hành lễ với Tề Khanh và Triệu Huyên: 
"Phụ thân, mẫu thân, Thời nhi đã về." 
"Thời nhi, con ngồi đi!" 
"Đa tạ phụ thân." 
Phù Cừ đỡ nàng ngồi xuống ghế. Một nô tỳ mang lên cho nàng một tách trà nóng. An Ca động cũng không dám động, chỉ ngồi yên lặng nghe Tề thái sư giáo huấn Tề Nhược. Vẻ mặt Tề Khanh bây giờ vô cùng đáng sợ, so với nam nhân ôn nhu lúc sáng, đúng là một trời một vực. 
Tề Nhược quỳ ở phía dưới, dáng vẻ rất kiên cường. Mà Mộc Trà Trà bên cạnh khóc đến lê hoa đái vũ. Đúng là người đẹp, đến khóc cũng đẹp, thật khiến người ta thấy đau lòng. Nhưng An Ca một chút cũng không có phản ứng, trong mắt nàng chẳng qua chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi. 
"Tề Nhược, ta hỏi con một lần nữa, con thật sự muốn nạp cô ta làm thiếp." 
"Phụ thân, ý hài nhi đã quyết, mong phụ thân thành toàn." 
"Nghịch tử, đúng là nuông chiều con đến hư rồi. Người đâu, mang gia pháp." 
Mọi người nghe vậy đều hoảng hốt. Không ngờ chỉ một việc nhỏ như vậy, mà Tề thái sư đã dùng đến gia pháp. 
Cách dạy dỗ này... cũng quá nghiêm khắc rồi 
"Phụ thân, xin người bớt giận." 
An Ca quỳ xuống bên cạnh Tề Nhược, mong rằng có thể cầu xin cho hắn. Nàng cũng chẳng phải Thánh mẫu gì cả, chỉ là trong ngày lễ như này, trong nhà lại xảy ra xung đột, nếu truyền ra ngoài, sẽ là trò cười cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tue-nguyet-nhu-ca/2759198/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.