"Tiểu thư, đã bắt được người rồi."
Buổi sáng An Ca vừa mới thức dậy, vẫn còn đang trang điểm thì Đan Chỉ đi vào báo tin. Nàng mặc kệ cây trâm đang cài bị rơi xuống đất, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Trương Tam đã ở bên ngoài chờ sẵn, bên cạnh là một nô tỳ thân hình gầy yếu đang quỳ bên dưới run cầm cập. Phù Cừ nhìn qua dung mạo của người kia, nói với An Ca cảm thấy có chút quen mắt. Vừa thấy nàng, nô tỳ đó đã vội van xin:
"Thiếu phu nhân, nô tỳ vô tội, nô tỳ không biết gì hết, xin thiếu phu nhân tha mạng."
"Trương Tam, bắt được nàng ta ở đâu?"
"Bẩm tiểu thư, là đêm qua bắt được ở cửa sau. Cô ta cầm theo tay nải định bỏ trốn."
Sau khi nghe Hạm Đạm nói ra tất cả mọi chuyện, nàng biết người kia vẫn còn đang trong phủ. Vì vậy nàng đã bảo Trương Tam âm thầm mai phục trong phủ, xem có kẻ nào đáng nghi không. Sau đó nàng cố ý đến tìm Triệu Huyên, nói với bà bản thân đã tìm ra kẻ chủ mưu, nhưng hiện tại vẫn chưa thể nói. Quả nhiên người có tật giật mình, chỉ mới như vậy đã sợ hãi muốn bỏ trốn rồi.
"Nếu chuyện này không liên quan gì đến ngươi, vậy tại sao ngươi phải nửa đêm cầm theo tay nải rời đi chứ?"
An Ca từ từ đi lại gần nàng ta, khí thế bức người. Từ lúc xuyên không đến đây, nàng luôn giữ hình tượng hiền dịu trong mắt mọi người. Nhưng trải qua chuyện này, nàng biết bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tue-nguyet-nhu-ca/2680777/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.