Trải qua mấy ngày ở Thượng Quan phủ, nàng cũng đã dần thích nghi với cuộc sống ở đây rồi. Viện của nàng được Thẩm Như Ý cho người sửa sang lại theo ý thích của nàng, vì vậy cũng thoải mái hơn. Viện của nàng hiện tại đã đổi sang một tên mới, tên là Di Hòa viện. Nàng muốn cuộc của mình sau này sẽ bình an và vui vẻ, không còn phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa.
Buổi sáng lúc giúp nàng búi tóc, Phù Cừ đã khóc. An Ca nhìn vào gương thấy nàng ấy âm thầm lau nước mắt, liền hỏi:
"Phù Cừ, sao muội lại khóc rồi?"
"Tiểu thư, muội thấy thương cho người. Mặc dù bây giờ người đã tự do rồi, nhưng lại không thể chải lại kiểu tóc của ngày xưa."
"Được rồi, đừng khóc nữa. Chải tóc kiểu nào cũng được mà, không quan trọng."
An Ca hiểu nỗi buồn của Phù Cừ. Người con gái chưa gả đi, có thể xõa tóc cài trâm, còn người con gái đã có chồng, phải búi tóc cao gon gàng. Bây giờ nàng đã hòa ly, đồng nghĩa đã qua một đời chồng, không thể xõa tóc được nữa. Nhưng An Ca không để tâm đến việc này, dù sao nàng cũng là người hiện đại, cảm thấy mấy việc này không quan trọng, bản thân thấy vui là được rồi.
Sức khỏe của Hạm Đạm đã hoàn toàn bình phục, nàng liền xin Thẩm Như Ý cùng hai người ra ngoài cho khuây khỏa. Thẩm Như Ý sợ nàng vẫn còn buồn, nên lập tức đồng ý với nàng. Nơi đầu tiên mà nàng đặt chân đến sau khi ra ngoài, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tue-nguyet-nhu-ca/2680768/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.