Chương trước
Chương sau
An Ca nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, không thể nào ngủ được. Nàng đếm cừu vẫn không thể nào vào giấc được. Ngủ không được, lại bất giác nghĩ đến Triệu Quân Hoài.

Lúc đó, hắn đưa nàng đi dạo khắp nơi. Một bên vừa đi tìm Thượng Quan Lâm và Triệu Uyển Ngưng, một bên để nàng được chơi thỏa thích. Hắn ở bên cạnh vẫn luôn bảo vệ nàng khỏi sự va chạm của mọi người. Hắn đối xử tốt với nàng như vậy, khiến nàng rất e ngại. Trước đó đã nói sẽ không gặp lại nữa, vậy mà bây giờ cả hai lại đi cùng nhau. Nàng vừa mới hòa ly, nếu bị bắt gặp đi cùng người đàn ông khác, bị đồn ra ngoài liệu có bị người ta dè bỉu không? Nàng thì không sao, nhưng danh tiếng của phủ tướng quân sẽ bị ảnh hưởng.

"An Ca, cô có muốn thả đèn không?"

Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man thì Triệu Quân Hoài lại lên tiếng kéo nàng trở về thực tại. An Ca nhìn hắn rồi lại nhìn sang sạp bán đèn hoa đăng. Đã rất lâu rồi nàng chưa thả đèn, chi bằng thả một cái, cầu bình an cho bản thân, gia đình và phủ tướng quân vậy.

"Đi thôi!"

An Ca đi đến sạp, lựa một cái hoa đăng ưng ý nhất, định trả tiền thì đã bị Triệu Quân Hoài nhanh tay trả trước. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn liền cười nói với nàng:

"Mau viết nguyện vọng của cô rồi thả đi. Đợi lát nữa mà đông thì không thả được nữa đâu."

An Ca cầm lấy bút và giấy, viết vài dòng lên đó rồi bỏ vào đèn. Lúc nàng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy hắn đang nhìn vào tờ giấy của mình, vẻ mặt kỳ lạ hỏi:

"Chữ cô viết sao lại kỳ lạ vậy, có chữ ta đọc hiểu, có chữ không?"

An Ca lúc này mới nhớ ra, chữ viết của thời hiện đại đã cải tiến nhiều so với cổ đại, vì vậy hắn không hiểu cũng là chuyện bình thường. Bình thường nàng giao tiếp với người khác đều là nói chuyện, không viết thư, cho nên mới không có ai để ý đến điều này.



"Nếu ta nói, ta không phải là người ở đây, vương gia tin không?"

Hắn nhíu mày thắc mắc "Cô không phải là Thượng Quan tiểu thư sao?"

"Bỏ đi, có nói ngài cũng không hiểu."

An Ca nói xong thì xoay người đi đến bên bờ hồ. Triệu Quân Hoài cầm đèn đi theo phía sau nàng nói:

"Tuy ta không hiểu, nhưng lời cô nói ta đều tin."

"Sao ngài có thể tin tưởng một người lạ vậy chứ?"

"Cô đâu phải người lạ, cô là bằng hữu của ta mà."

An Ca dừng bước chân, bàn tay vô thức siết lại. Nàng đã cố tình tránh né hắn, làm ra vẻ ghét bỏ hắn như vậy, vậy mà hắn vẫn xem nàng là bằng hữu. Hắn càng làm như vậy, càng khiến nàng cảm thấy có lỗi với hắn. An Ca ngồi xuống thắp đèn cho hoa đăng, sau đó thả xuống nước, để đèn mang theo nguyện vọng của nàng xuôi theo dòng nước. Triệu Quân Hoài cũng nhanh chóng thả đèn xuống, bên cạnh nàng chắp tay cầu nguyện. Nàng mở mắt ra, nhìn sang hắn. Không biết hắn cầu nguyện điều gì mà lại tập trung như vậy. Khi hắn mở mắt ra, nàng liền chuyển tầm mắt sang hướng khác. Hắn không để tâm đến chuyện này, cẩn thận đỡ nàng dậy, sau đó hỏi:

"Cô cầu nguyện điều gì?"

"Gia đình bình an, bản thân vui vẻ. Còn vương gia?" An Ca hỏi lại hắn như một phép lịch sự, cũng là tò mò hắn cầu nguyện điều gì

"Ta cầu nguyện cho mẫu phi ở trên trời kiếp sau được hạnh phúc, cầu nguyện cho Hiền phi, bát đệ và ngũ muội bình an. Còn có..." Ánh mắt hắn chuyển sang nàng "An Ca sẽ được hạnh phúc."

Triệu Quân Hoài rất biết cách khiến nàng cảm động. Rõ ràng bản thân luôn tự nhủ rằng không được nghĩ đến hắn, nhưng khi nghe tin hắn gặp nguy hiểm, nàng liền lo lắng. Khi nghe hắn cầu nguyện cho mình, không nhịn được mà cảm động rồi.

"Đa tạ vương gia quan tâm."

"An Ca..." Hắn bước nhanh đến gần nàng, nắm tay nàng lại, không để nàng tránh né "Cô đừng xa cách với ta như vậy được không? Ta vẫn muốn cùng cô làm bằng hữu. Ta thích nghe cô gọi ta là Diệp Hoài, chứ không phải là hai tiếng 'vương gia' xa lạ đó."

Hắn vừa nói vừa vô thức siết chặt tay lại, khiến nàng bị đau. Khi nghe thấy tiếng kêu "Đau" của nàng, hắn mới bình tĩnh lại mà nới lỏng tay, nhưng vẫn không chịu buông ra. Nàng có cố gắng thế nào cũng gạt hắn ra được, chỉ đành như vậy mà nói:

"Vương gia, chúng ta thân phận khác biệt. Ngài là vương gia tôn quý, còn ta chỉ là con gái của một vị tướng quân, sao có thể cùng người xưng nhau hai tiếng 'bằng hữu'. Ngài thì không sao, nhưng ta sợ chết, ngài buông tha cho ta đi được không?"



"Vậy nếu ta từ bỏ thân phận vương gia này, có phải cô sẽ suy nghĩ lại không?"

"Vương gia, ngài..."

"An Ca, ta thích nàng."

An Ca đứng như trời trồng, tròn mắt nhìn người trước mặt. Hắn đây là... đang tỏ tình với nàng sao?

"Vương gia, ngài vừa nói gì vậy?"

"Ta nói, ta thích nàng. Từ lần đầu gặp ở Thủy Hương Lâu, ta đã có ấn tượng với nàng. Lúc đó còn nghĩ, chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần để ý. Không ngờ sau đó chúng ta còn có thể gặp lại. Nhưng khi biết nàng là thê tử của Tề Nhược, ta chỉ đành giấu đi tình cảm này, làm một người bạn ở bên cạnh nàng. Khi biết tin nàng hòa ly, ta vừa mừng vừa lo. Ta đã suy nghĩ cả đêm, có nên nói ra tình cảm này hay không, nói ra rồi liệu còn có thể làm bằng hữu với nàng không? Nhưng điều đó không quan trọng nữa, ta hiện tại chỉ muốn nàng biết, ta thích nàng."

Hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay, đưa cho nàng. Nàng nhìn hình thêu trên khăn liền nhận ra, đây là khăn tay nàng đã làm mất vào 1 năm trước. Thật ra nàng không mấy để ý đến mấy cái này, chỉ là cái khăn này là cái đầu tiên nàng dùng khi đến đây, cho nên nhớ rất rõ.

"Ta đã giữ cái này bên mình rất lâu rồi. Bình thường đều không dám lấy ra, sợ bị người khác thấy, sẽ ảnh hưởng đến nàng. Hôm nay lấy ra, chính là muốn trả lại nàng."

"Đây không phải khăn tay của ta, nó là của vương gia."

Lời này của nàng ý muốn hắn giữ lại chiếc khăn này. Dù sao giờ nàng lấy lại cũng chẳng để làm gì, cứ đưa hắn. Vả lại, nếu nàng lấy lại, người khác cũng sẽ nghi ngờ, một cái khăn tay đã mất sao lại xuất hiện trở lại?

"An Ca, nàng..."

"Tỷ tỷ."

An Ca nghe giọng nói quen thuộc liền quay đầu tìm kiếm. Nàng nhìn Thượng Quan Lâm đang chen chúc trong đám người đi về phía nàng. Thượng Quan Lâm chạy nhanh đến bên nàng, vui mừng nói:

"Cuối cùng cũng tìm được tỷ, làm đệ sợ quá!"

"Ta không sao."



"Tam ca, huynh cũng ở đây à?" Triệu Uyển Ngưng đi cùng Thượng Quan Lâm đến, nhìn thấy Triệu Quân Hoài rất ngạc nhiên

Triệu Quân Hoài nhìn thấy Triệu Uyển Ngưng, gánh nặng trong lòng cũng buông xuống "Nếu không phải muội ham chơi buông tay ta ra, ta đâu cần vất vả đi tìm muội."

"Tham kiến vương gia." Thượng Quan Lâm cúi người hành lễ với hắn

"Định Viễn tướng quân không cần đa lễ."

"A Lâm..." An Ca nắm tay y nói "Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi."

"Được, đệ đưa tỷ về."

An Ca gật đầu với y rồi xoay người đối diện với hắn nói lời cảm ơn "Hôm nay đa tạ vương gia giúp đỡ, ân tình này ắt sẽ báo đáp."

"Thượng Quan tiểu thư khách sáo rồi. Hai người đi đường cẩn thận."

Triệu Uyển Ngưng cười tươi nói với Thượng Quan Lâm "Đa tạ Định Viễn tướng quân."

Bốn người từ biệt nhau rồi ai đi đường nấy. An Ca ở trên xe vẫn luôn nghĩ đến những lời vừa rồi của hắn. Nàng vẫn đang cố tránh né hắn, vậy mà hắn lại nói thích nàng. Xem ra sau này, đối mặt với hắn càng khó hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.